Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 985: Nhất định phải tìm được trợ lực mạnh mẽ

Cùng lúc khi ông ta lên tiếng, dùng tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hai mắt ông ta trở nên đỏ ngầu, sương mù màu đen bắt đầu lan tràn quanh người, trên da thịt giăng đầy phù văn đen đúa, cực kì quỷ dị.
"Không, ta có thể cứu ông!"
Trần lão thấy vậy, ánh mắt lập tức đỏ lên, vẻ mặt không cam lòng, hét to xông lên trời.
"Ông đứng lại!"
Vân lão đỏ mắt, gương mặt dữ tợn, gian nan hét lên: "Ta có thể nói rõ ràng cho ông biết, nhiều nhất ta chỉ có thể chống đỡ được mười tức, mười tức qua đi sẽ xảy ra hậu quả gì ông hiểu rõ hơn ta".
Nghe vậy.
Trần lão siết chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi có thể nhỏ ra nước.
"Còn ngây ra đó làm gì, ra tay đi!"
Trên bầu trời cùng với hắc khí càng lúc càng nồng đậm, Vân lão lại lần nữa gào thét.
Trần lão nghe vậy cắn răng.
Một thanh tiên kiếm bay ra khỏi tay áo ông ấy.
Vân lão cả người hắc quang thấy vậy, thế mà tự mình lao về phía tiên kiếm.
"Nhớ kỹ, nhất định phải tìm người mạnh mẽ giúp chúng ta, nếu không.."
"Phập!
Vân lão còn chưa nói xong, tiên kiếm đã xuyên thủng nơi yếu hại của ông ta.
Hắc khí ngút trời lập tức tiêu tán không còn gì, mà thi thể Vân lão cũng từ giữa không trung rơi xuống!
Không ít người đỏ vành mắt.
Có người siết chặt nắm đấm.
Mà có người hai mắt trống rỗng, như giếng cổ không gợn sóng, đã không còn xa lạ gì với chuyện này nữa.
Mọi người vây đến đó.
Dùng một cái cáng đơn giản nâng lão giả đi xa.
Cách nơi cằn cỗi này không xa, một vùng tử khí, xung quanh tràn ngập mùi thối rữa.
Liếc mắt nhìn qua, vậy mà lại có hơn cả trăm gò đất mọc đầy cỏ dại, đây là tích lũy qua ba vạn năm.
Trước mỗi gò đất đều dựng một bia đá giản dị.
"Mộ của Trần Phàm Trận Giới..."
"Mộ của Tiêu Lăng Việt Giới.."
"Mộ của Phương Kiệt tiên giới..."
Có thể nhìn ra mỗi một người ở đây khi còn sống đều là đại kiêu hùng, đều là nhân vật cấp lão tổ ở một thế giới.
Vốn dĩ sự ra đi của bọn hắn có thể được mai táng với lễ ngộ cao nhất trên đời, nhưng bây giờ...
Hôm nay.
Ố đây lại thêm một gò đất nhỏ.
Chính là lão giả vừa qua đời ban nãy.
Mọi người tập trung trước gò đất, khom lưng kính lễ, chỉ vẻn vẹn như vậy mà thôi.
Ngay cả trái cây nhang đèn giấy tiền cũng chẳng có.
Vốn dĩ thi thể của bọn hắn có thể vận chuyển trở về bảo tồn vĩnh cứu, được hậu nhân vạn thế tế bái.
Nhưng có thể nằm ở đây sinh tiền đều là đại năng giả, sau khi bọn hắn chết đi năng lượng còn dư lại cũng có thể áp chế sương mù màu đen tràn ra từ trong khe nứt ở một mức độ nhất định.
Nói cách khác.
Những đại năng này sinh tiền tọa trấn ở đây, cống hiến vì tiên giới và bát đại giới.
Chết đi, cũng phải thiêu đốt một chút sức mạnh cuối cùng.
Cái gọi là tằm đến chết mới nhả hết tơ, ngọn nến thành tro mới cạn khô nước mắt chính là như vậy!
"Được rồi".
Trần lão thu lại đôi tay hơi run rẩy, lên tiếng: "Tiếp tục trấn thủ đi Mọi người trầm mặc rời đi, không nói thêm nữa.
Bởi vì ai cũng không biết, người kế tiếp nằm xuống nơi này sẽ là al.
Trong lòng bọn hắn thực ra đã sớm chết lặng đối với chuyện này.
"Chân Ngôn, ngươi ở lại" Trần lão khẽ trầm ngâm, nói với nam tử bên cạnh.
"Trần lão, xin phân phó." Nam tử tên Chân Ngôn hỏi.
"Ngươi cũng biết năm nay thêm Vân lão nữa đã có ba người ra đi rồi." Sắc mặt Trần lão mệt mỏi nói: "Nếu còn không nghĩ cách nữa, chỉ dựa vào mấy người chúng ta chống đỡ cũng không được bao lâu".
Chân Ngôn nghe vậy cúi đầu, trong mắt tràn ngập mây mù.
Sức mạnh bọn hắn phòng thủ càng nhỏ khả năng mọi người bị ăn mòn sẽ càng lớn, tương đương với xu thế khi lăn quả cầu tuyết.
Bởi vì mỗi khi thiếu đi một phần sức mạnh, mỗi người sẽ phải ngăn cản nhiều hơn một phần sương mù đen vòng ngoài.
"Vậy ý của Trần lão là?" Chân Ngôn hỏi.
"Đi tìm cao thủ họ Lâu đã hủy diệt Thiên Chi Tiên Điện, nói rõ lợi và hại cho hắn ta biết, không tiếc trả giá tất cả mời hắn ta đến đây".
Nói đến chỗ này đôi mắt già nua của Trần lão híp lại, tiếp tục lên tiếng: "Với thực lực hắn ta đã thi triển ở Thiên Chi Tiên Điện, với chúng ta mà nói là một trợ lực lớn."
"Vâng, ta sẽ đi tìm hắn ta".
Chân Ngôn trịnh trọng gật đầu, không dám chậm trễ chuyển động tay chân, lập tứp đạp vào khoảng không rời đi như lưu quang.
Sau khi Chân Ngôn đi.
Trần lão ngẩng đầu lên trời thở dài, đôi mắt vẩn đục.
Ông ấy không nhìn thấy hi vọng của tiên giới và bát đại giới...
Thành Thiên Dung.
Hai bóng người xuất hiện.
Chính là hai người Hoang Chấn và Trần Hiền.
"Thế nào?" Hoang Chấn hỏi.
Trần Hiền cau mày, nói: "Muốn triệt để giải quyết tận gốc vấn đề của hai giới không dễ như vậy đâu, như đã nói khi trước cần phải có thời cơ tốt mới được."
"Đúng vậy!" Chấn Hoang thở dài, nói: "Bây giờ chúng ta không có nhiều thời gian để chậm trễ ở đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận