Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 380: Thù mới nợ cũ

"Vốn dĩ tu vi của ta không thể khôi phục trong thời gian ngắn, nhưng một luồng sức mạnh vô hình xuất hiện trong cơ thể ta, đang tác động đến phong ấn của Ngưu Ma" Vân Yêu Yêu nói:
"Cho nên ngày mai, ta có thể phá vỡ phong ấn, khôi phục tu vi À1 TOI.
Mắt Dịch Phong sáng lên, vội vàng nói: "Đúng là tin tốt, ra ngoài sớm một chút là ngươi có thể cho ta tiền sớm một chút rồi".
"Ngươi có thể đừng mở miệng ra là nhắc đến tiền tiền tiền được không hả? "Sắc mặt Vân Yêu Yêu lạnh lùng, trầm giọng nói.
"Không nhắc đến tiền, chẳng lẽ ta nói mấy chuyện yêu đương với ngươi à?"
Dịch Phong liếc Vân Yêu Yêu một cái, tức giận nói.
Vẻ mặt của Vân Yêu Yêu đông cứng lại.
Nàng phát hiện ra rằng, ở cùng tên người phàm tục này lâu ngày có thể tức mà chết, nàng hết lần này tới lần khác cũng không thể làm gì hắn.
"Chỉ là ta hơi tò mò một chút, luồng sức mạnh này trong cơ thể ta, rốt cuộc là từ đâu mà có" Vân Yêu Yêu nói sang chuyện khác.
"Chẳng lẽ là quả đại ta hái cho ngươi?" Dịch Phong suy đoán nói.
Vân Yêu Yêu lắc đầu một cái.
Nàng đã xem hết một lượt mấy cái cây rừng rồi, đều là trái cây rừng tầm thường thôi, làm sao có thể có được một luồng sức mạnh mạnh mẽ như vậy được.
"Vậy chẳng lẽ là thảo dược ta bôi cho ngươi, là do ta phối được rất lợi hại sao "Dịch Phong lại nói.
Vân Yêu Yêu nhìn Dịch Phong một cái.
Nói chung nàng đã biết việc thảo luận mấy thứ này với Dịch Phong chỉ vô ích thôi.
Chỉ kết hợp đúng hai loại thảo dược, mặc dù chữa hết vết thương rắn cắn nàng, nhưng nếu nói vẫn có thể giúp nàng đột phá phong ấn thì quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
"Ngày mai tu vi của ta sẽ khôi phục, đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi rời khỏi núi."
Dường như nàng không muốn nói nhiều với Dịch Phong nữa, thế là nhắm mắt lại bước vào trạng thái tĩnh tâm.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua.
Khi Dịch Phong vẫn còn đang ở trên núi hái quả dại, bỗng một luồng khí tức khổng lồ đột nhiên bộc phát ở phía sơn động.
Sau đó một chùm ánh sáng lóe lên từ trong sơn động, một lát sau đã kéo tới phía trên đỉnh đầu Dịch Phong.
Chân nàng đạp trên hư không, cao cao tại thượng.
Trên người tản ra khí tức khổng lồ.
"Tu vi của ngươi khôi phục rồi?" Dịch Phong hưng phấn hỏi.
Nàng mặt không biểu tình gật đầu một cái, khẽ duỗi bàn tay ngọc ra, trường kiếm trong tay Dịch Phong tự động bay về phía nàng, rơi vào trong tay nàng.
"Xung quanh đây có không ít yêu thú, nơi này không quá an toàn, ta đưa ngươi đến một nơi an toàn trước đã, đợi sau khi ta giải quyết xong một số chuyện thì ta mới đưa ngươi rời khỏi núi."
"Được, không thành vấn đề".
Dịch Phong vội vàng nói: "Đúng rồi, ngươi muốn đưa ta bay cùng sao?"
"Nếu không thì sao?"
Vân Yêu Yêu nhìn Dịch Phong một cái.
"Được, đến đây, ta chuẩn bị xong rồi" Dịch Phong giang hai tay ra, hỏi: "Ngươi định cõng ta hay bế kiểu công chúa, đều được hết".
"Ảo tưởng".
Khóe miệng Vân Yêu Yêu không khôi co giật, sau khi hừ lạnh một tiếng, một tay kéo tay Dịch Phong, đã vút lên trời cao.
"Ngươi không sợ sao?"
Nhìn Dịch Phong bay giữa không trung, Vân Yêu Yêu không nhịn được hỏi.
Dịch Phong lắc đầu.
"Ngươi, nếu không sợ thì nhìn phong cảnh bên dưới chút đi?"
Vân Yêu Yêu nhìn Dịch Phong đang bình thản, không nhịn được hồi.
"Có gì hay mà nhìn chứ?"
Dịch Phong không nhịn được liếc Vân Yêu Yêu một cái, kiếp trước hắn ngồi máy bay nhiều rồi.
Vân Yêu Yêu á khẩu không trả lời được.
Không lâu sau, nàng để Dịch Phong xuống một ngọn núi.
"Ngươi ở đây này chờ ta, không được chạy linh tinh, chờ ta xử lý xong chuyện thì sẽ đưa ngươi rời núi" Vân Yêu Yêu phân phó nói.
"Ngươi định làm gì?" Dịch Phong hỏi.
"Ta có chút ân oán với Ngưu Ma đã đánh ta trọng thương kia, cho nên trước khi rời đi, thù mới nợ cũ đều phải tính toán lại một lượt".
Nói đến đây, con ngươi Vân Yêu Yêu hơi co lại, tản ra một luồng sát ý.
"Không phải ngươi không đánh lại hắn sao?"
Dịch Phong nghi ngờ hỏi.
"Chẳng qua lần trước là do ta bất cẩn thôi, nếu đã biết thủ đoạn của hắn, muốn đối phó hắn thế nào cũng được."
"Ngươi ngoan ngoãn ở đây, ta đi đây."
Dứt lời.
Vân Yêu Yêu cầm kiếm lướt lên trời, bay trên không trung của Thập Vạn Đại Sơn, ánh mắt sắc bén tìm kiếm tung tích Ngưu Ma.
"Sao vậy nhỉ, với khí tức của hắn, hẳn rất dễ dàng tìm ra mới phải, sao lại không tìm được hắn thế này?"
Sau khi lục soát một vòng, Vân Yêu Yêu đứng trên không trung nhíu mày.
"Nếu như thế, vậy chỉ có thể làm như vậy."
Sau khi nhìn thoáng qua, nàng bay ra ngoài, đi tới nơi lúc trước đã chiến đấu với Ngưu Ma.
Mặt đất nơi này thủng lồi lồi lõm lõm.
Vô số cây cối bị chém đổ.
Nàng đáp xuống, bắt được một tia khí tức chưa tiêu tán của Ngưu Ma ở chỗ này.
"Thần Tung!"
Sau khi đánh ra một thủ ấn phức tạp, Vân Yêu Yêu nhắm mắt lại.
Tìm kiếm tia khí tức này, lần theo dấu vết đó.
Ở một nơi nào đó, Vân Yêu Yêu bỗng dừng lại, bởi vì ở đây khí tức của Ngưu Ma rất nặng, có thể thấy được Ngưu Ma đã từng ở chỗ này rất lâu.
Chỉ có điều, sau khi ở đây một thời gian, Ngưu Ma cũng đã rời đi.
Vân Yêu Yêu tiếp tục truy tìm.
Rốt cuộc đã tới nơi có khí tức cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận