Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 716: Không cần hỏi ta là ai (1)

Dịch Phong đi một vòng Bình Giang thành vẫn không tìm thấy lấy một người tu luyện. Ai lấy cũng còn không quen biết người tu luyện.
Đúng là thứ rác rưởi mà...
Chính vào lúc Dịch Phong đang buồn phiền, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Đứng yên tại chỗ. Đúng rồi, khi đó khi hệ thống thưởng cho bản thân Lâu Bản Vĩ, không phải là nói rằng Lâu Bản Vĩ là cao thủ số một hay sao?
Mặc dù không biết rằng là cao thủ số một ở phạm vi nào, nhưng nói như thế nào thì cũng là danh hiệu cao nhân số một, chắc cũng có tí bản lĩnh đúng chứ? Mặc dù chưa từng thấy hắn ta có ích gì. Thử xem sao chăng? Nghĩ xong, Dịch Phong liền quay ngươi trở về võ quán.
Võ quán.
Khi Dịch Phong vừa mới rời đi, một khúc xương trắng nhô ra từ mép cánh cửa gỗ bị khóa chặt.
Một ngón tay đưa vào trong khóa, lắc lắc một lúc. Cánh cửa liền bật mở ra. Ngay sau đó, một chiếc đầu lâu thò ra từ trong chiếc khe đen xì, ngó nghiêng trái phải quan sát.
"Chủ nhân đi rồi đúng chứ?"
"Đi rồi đi rồi" Cẩu Tử mau chóng mở cánh cửa nhỏ giúp Lâu Bản Vĩ: "Chúc mừng đại ca chúc mừng đại ca. Lại có được sự tự do."
"Còn không nhìn xem ta là ai ư" Lâu Bản Vĩ đắc ý nói.
tứ chi bị tháo rời trong chốc lát liền nối lại với nhau: "Đi, nhanh nhẹn lên. Nhân lúc chủ nhân còn chưa trở về."
Mấy người đó đang chuẩn bị bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy Dịch Phong trở về. Sợ tới mức dựng ngược hết cả lông tơ lên. Vừa mới định bỏ đi. Trong nháy mắt liền bị Dịch Phong xuất hiện ở bên cạnh tóm lấy.
"Cái thứ chó này. Còn định bỏ trốn trước mặt ta hay sao?" hắn tóm lấy Lâu Bản Vĩ, nắm thẳng hắn ta vào bên trong võ quán.
Để bày tỏ sự thành khẩn của mình, Lâu Bản Vĩ lộn một cái đứng bật dậy từ dưới mặt đất, định xông thẳng vào trong căn phòng tối nhỏ.
Không ngờ rằng lại một lần nữa bị Dịch Phong tóm lại.
Lâu Bản Vĩ bị Dịch Phong xách bổng lên, sợ đến mức xương vừa mới nối lại đã run rẩy đến mức muốn rụng rời.
Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng mà Lâu Bản Vĩ chưa từng nghĩ tới lại thốt ra từ miệng của Dịch Phong.
"Không cần sợ, sao ta có thể làm hại ngươi được cơ chứ" Hắn nói xong liền nhẹ nhàng thả Lâu Bản Vĩ xuống. Còn không quên phủi vết bụi mà ban nãy hắn ta ngã xuống đất dính vào.
"Ngươi chỉ cần giúp ta làm một việc thì ta sẽ không nhốt ngươi lại nữa." Hắn dịu dàng nói.
"A ba a ba" Hốc mắt không có con mắt của Lâu Bản Vĩ bỗng lóe lên ánh sáng vui mừng.
"Giúp ta luyện tập."
Lâu Bản Vĩ chết lặng. "Rặc rặc" một tiếng quỳ rạp xuống.
"Ngươi không phải là cao thủ số một hay sao" Dịch Phong an ủi nói: "Để ta thử xem sao."
"A ba a ba.." Hắn ta nhìn về phía Dịch Phong điên cuồng lắc đầu.
Dịch Phong cũng mặc kệ, giơ bàn tay lên giáng thẳng về phía Lâu Bản Vĩ.
Một chưởng giáng xuống, Lâu Bản Vĩ bắn lên tường rụng rời hết ra. Không thấy có động tĩnh gì. Chó ở bên cạnh gào rú loạn lên, Rết bò loạn lên, gấu cũng chạy tán loạn.
Âm hồn bay trong không trung cũng bị dọa sợ tới mức ngất lịm đi.
"Một đám vô dụng" Dịch Phong mắng chửi, đi tới đá vào đống xương rụng rời của Lâu Bản Vĩ. Vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Có thế này thôi sao? Dịch Phong nổi giận.
"Còn không chịu nổi một chưởng mà cũng nhận là cao nhân số một hay sao?" Hắn tức giận mắng chửi: "Chết tiệt."
Có mỗi thế này thôi sao, có mỗi thế này thôi sao? Mẹ nó cao nhân số một gì chứ.
Cao nhân số một ở phạm vi nào thế chứ. Trong phạm vi cái võ quán rách nát này hay sao? Dịch Phong càng nghĩ càng thấy đúng.
Lúc trước khi hệ thống mới bắt đầu khởi động thứ đầu tiên gửi đến là võ quán, sau đó chính là Lâu Bản Vĩ tự xưng mình là cao thủ số một. Thế không phải nói Lâu Bản Vĩ chính là cao thủ số một của võ quán hay sao?
Cái thứ hệ thống này dám lừa ông... Nhưng mà vẫn tốt, bản thân ngồi không cũng nhận được danh xưng Võ Đế tu vi từ cái hệ thống rách nát này. Đây là việc làm có ích duy nhất mà hệ thống tạo ra.
Dịch Phong nhìn về phía Lâu Bản Vĩ rụng rời trên mặt đất vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, hắn tóm lấy khung xương ném thẳng xuống dưới giếng.
"Ta xem ngươi còn chạy thế nào được nữa." Hắn nói xong, vừa vận khí liền đặt một tảng đá lớn chắn trên giếng: "Cái thứ vô dụng như ngươi mà cũng dám chạy lung tung bên ngoài làm chuyện ác ư".
Nói xong, hắn cũng không quên mắng chửi về phía Chó và rết:
"Quả đúng là những thứ giống nhau thường tụ tập chung mà, ở cùng với thứ vô dụng, các ngươi cũng đều biến thành thứ vô dụng ở trong đám vô dụng rồi đấy."
Dịch Phong lại ra ngoài tìm người tu luyện.
Nhưng dùng tu vi để quan sát qua liền phát hiện tất cả người ở trong thành đều yếu ớt đến đáng thương. Quả đúng là thời đại đã thay đổi.
Dịch Phong liền hiểu ra, người ở cả cái thành này đều là thứ rác rưởi không thể tu luyện được.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, cho dùng có tìm được người tu luyện thì làm gì được cơ chứ, ở trong cái Bình Giang thành cồn con này cho dù có người tu luyện cũng chỉ là rác rưởi mà thôi.
Dù gì thì bản thân mình cũng là cấp bậc cao nhất ở trong số những người tu luyện, Võ Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận