Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 461: Thế thì thế nào?

Nhìn thấy hư ảnh này thì những đám yêu của tiên giới đang bị trấn ấp suýt chút nữa thì cảm động mà rơi nước mắt, trong miệng phát ra những tiếng hét kêu gào cảm kích.
"Hắc Vũ".
"Tô Huyền Quân ta đối xử với ngươi như thế nào, vì sao ngươi lại phản bội ta?"
Hư ảnh của Tô Huyền Quân trên tiên giới chiếu xuống, nhìn thấy những thuộc hạ của mình đang bị trấn áp, còn có cả Hắc Vũ đang tràn đầy sức sống mà chiến đấu thì đột nhiên không thở nổi, trong miệng phát ra những âm thanh phẫn nộ.
"Tên khốn nhà ngươi, tới tận bây giờ rồi mà còn hô hoán cái quái gì?"
"Ngươi đối xử với ta như thế nào?"
"Con mẹ nó, ngươi bắt ta ăn thịt sống một vạn năm rồi có từng suy nghĩ tới cảm nhận của ta không hả?"
Sau lưng Hắc Vũ là Lâu Bản Vĩ, cho nên hắn ta không lo lắng gì cả, cứ chống nạnh mà mắng lại.
"Ngươi..."
Thấy thế, toàn thân Tô Huyền Quân run rẩy, sắc mặt lạnh như băng uy hiếp nói: "Ta không cần biết ngươi có lý do gì, còn chưa có người nào dám phản bội ta đâu, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, trả tiên khí và tiên đan của lão phu lại đây thì ta cho ngươi được toàn thây, nếu không thì..."
"Nếu không thì ngươi định làm thế nào?"
Nhưng mà, Tô Huyền Quân còn chưa nói xong thì đã bị Hắc Vũ cắt ngang.
"Ngươi cho rằng bây giờ ta vẫn đang ở cái nơi Thanh Ngọc Tiên Châu rách nát của ngươi à, ngươi cũng không nhìn xem bây giờ ta là thuộc hạ của ai, mà còn dám hô to gọi nhỏ ở nơi này."
"Ngươi tới đi, tới đi, tới mà giết ta đi, xin ngươi giết ta đó".
Hắc Vũ lại chống nạnh, ngoắc ngoắc ngón tay trỏ về phía Tô Huyền Quân, ngôn ngữ cực kì khiêu khích.
"Ngươi, ngươi, ngươi..."
Tô Huyền Quân tức giận tới mức cả người run rẩy lên, không khí xung quanh cũng trở nên méo mó đi dưới sự bạo nộ của hắn, những thuộc hạ kia của hắn cũng đang phải chịu đựng áp lực cực lớn.
"Thế thì cho dù ta chẳng cần tiên khí này nữa bây giờ cũng chỉ muốn giết chết ngươi tại chỗ."
Tô Huyền Quân đang tức giận lại không giữ được bình tĩnh lần nữa, hai tay chắp lại, mà lúc này thì hư ảnh kia cũng giơ nắm đấm ra, một chưởng ấn mạnh mẽ đập xuống đầu Hắc Vũ.
Đợi đã.
Nhưng mà nắm đấm của hắn vừa mới trút xuống thì cả cơ thể hắn cũng run lên mạnh mẽ, nắm đấm cũng cứng đờ ở trên không trung.
Bởi vì qua khóe mắt của hư ảnh thì hắn đã nhìn thấy một thứ không tầm thường, thậm chí là thứ khiến hắn cực kì hoảng sợ.
Vừa rồi, ở bên bờ hồ có một ông già chèo thuyền qua, đó là...
Hắn vội vàng ngẩng mặt lên nhìn, nhìn về phía bờ hồ bên kia.
Cũng trong lúc mà hắn ta đưa mắt nhìn qua thì lão già chèo chuyền kia cũng đúng lúc liếc nhìn hắn ta bên này một cái.
Nheo mắt cười.
Nhưng mà cái mắt nheo nheo lại cười kia lại suýt chút nữa khiến cho hồn phách của Tô Huyền Quân rớt cả ra ngoài.
Hít.
Hắn ta nghĩ tới một sự tồn tại cực kì đáng sợ, và một người có thể khiến người ta run sợ trong truyền thuyết.
Hắn vội vàng thu hồi tầm mắt, trong lúc đang suy xét xem nên làm như thế nào thì lại có một thứ khiến hắn càng thêm sợ hãi.
Ở một phương hướng khác, một người thanh niên mặc áo trắng với một hòa thượng đang vừa đi dạo vừa nói chuyện.
"Chà chà, Khôn Bằng hòa thượng, chúng ta có duyên thật đấy, không ngờ ngươi lại tới hóa duyên tới chỗ ta." Dịch Phong nheo mắt cười nói, sau hó khịt khịt mũi nói: "Nhưng mà, cái mùi trên người ngươi là mùi son phấn đấy hả?"
"Đúng là có duyên thật đấy".
Hai tay Khôn Bằng hòa thượng chắp hình chữ thập, ôn hòa cười nói: "Về việc mà ngươi nói là mùi son phấn ấy hả, thì ta chắc chắn là ngươi nhầm rồi, người xuất gia làm sao lại nhiễm thứ đồ đó chứ?"
Hình như sợ Dịch Phong không tin nên là Khôn Bằng lại còn bổ sung thêm một câu nữa: "Người xuất gia không được nói dối".
Hít.
Nhưng khi nhìn thấy Khôn Bằng hòa thượng thì Tô Huyền Quân lại hít phải một ngụm khí lạnh.
Cái tên hòa thượng này, tên hòa thượng này là...
Nghĩ tới đây thì toàn thân hắn đã run rẩy lẩy bẩy rồi.
Ngay trong lúc mà hắn đang do dự vừa muốn rút lui, lại vừa muốn giết chết Hắc Vũ thì một cảnh tượng khác đã trực tiếp khiến hắn bị dọa sợ sùi cả bọt mép ra.
Lúc này, cảnh tượng mà Tô Huyền Quân nhìn thấy chính là có bảy tám người dùng dây thừng buộc chặt và kéo một bức tượng có hình dáng kì quái tới.
"Từ từ thôi, chậm thôi, đừng đụng vào."
Dịch Phong đang nói chuyện với Khôn Bằng hòa thượng thấy thế thì lập tức chạy tới hét lên.
Hắc có một cặp tượng kỳ lạ, lúc trước hắn nhặt được rồi mang từ bên ngoài về, bình thường đặt ở cửa võ quán làm sư tử đá canh cửa để tăng thêm khí thế của võ quán.
Chỉ là sau khi nhìn thấy nhiều quá nên Dịch Phong cảm thấy không vừa mắt nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận