Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2130: Chúng ta đích thân xuất thủ (2)

“Bây giờ tu vi của chúng ta còn chưa khôi phục, quả thật không tiện xuất thế, nhưng nếu như cô đọng phân thân ra tay, cũng không tính là việc gì khó.”
“Đại cục nguy cấp, mong rằng các vị thương xót chúng sinh Vân Tinh mà giúp đỡ hết sức!”
Lời này vừa nói ra, tất cả các hư ảnh đều tán thưởng ôm quyền.
“Khương lão anh minh!”
“Nếu như chúng ta cô đọng phân thân, sẽ không ảnh hưởng quá mức đến việc tương lai xuất thế, cũng có thể một lần hành động dẹp yên cảnh tượng loạn lạc của Vân Tinh, kế này rất hay!”
“Không sai! Chúng ta đồng loạt ra tay, mặc dù chỉ là phân thận, cũng đủ dẹp yên Vân Tinh dễ như trở bàn tay!”
“Có Khương lão dẫn chúng ta đi về phía trước, thiên địa vạn linh đều là giun dế!”
“Đầu tiên giết tên Ma tộc cặn bã kia để lập uy, đoạt lại vị trí Tinh chủ của Nhân tộc ta, rồi lại dạy dỗ dẫn dắt ngu dân hậu bối đương thời, nhất định phải khiến cho Vân Tinh tái hiện lại huy hoàng!”
Mấy lão quái đều là nhân tinh cấp bậc tổ tông, nghe thấy việc cùng chia sẻ nguy hiểm, đương nhiên cam tâm tình nguyện, cũng đã liệu định việc này dễ như trở bàn tay, nên lập tức bày tỏ thái độ.
Trong chớp mắt.
Các hư ảnh toát ra khí thế vô địch thiên hạ, phảng phất như đã sống lại đời thứ hai!
Thuận theo pháp quyết liên tục thôi động, xung quanh tiêu tán ra khí tức cao thâm đáng sợ.
Đất trời vì đó mà biến sắc, Vân Tinh cũng vì đó mà chấn động!
Đợi đến khi thần thức tản ra, tùy tiện hành động đã xác định được khí tức Ma tộc, mấy đạo lưu quang xẹt qua bầu trời, mây đen thấu trời tiêu tán vô hình, uy áp đánh thẳng về phía phủ Tinh chủ.
Đúng vào lúc đó.
Trăm triệu dặm bên ngoài phía xa Lạc Hải Thành.
Phủ Tinh chủ xa hoa lấp lánh ngàn vạn, lại chỉ có một mình Long Thiên đang ngồi đó, đại ngộ tôn vinh cực độ, khiến cho hắn ta cảm thấy tâm hoảng ý loạn không nói nên lời, rất lâu nay vẫn luôn đắm chìm trong hiu quạnh và bất an xen lẫn dày vò.
Kế hoạch đã hoàn toàn loạn rồi.
Bây giờ Ma tộc nhất định đã coi hắn ta là phản đồ, giải thích thế nào cũng đều vô dụng, Nhân tộc còn trở nên sùng kính mình, tiếp tục như thế nữa thì phải làm sao bây giờ!
Lẽ nào, thật sự phải đi tiếp trên con đường này?
Giả cuối cùng cũng không thật được, vạn nhất có Tinh chủ chân chính xuất hiện, đến lúc đó chẳng phải sẽ bị Nhân tộc và Ma tộc đồng thời truy sát sao?
Mẹ nó, chuyện này chẳng phải đều là phải chết sao!?
Phiền muộn ngồi yên một chỗ đã lâu, Long Thiên cảm giác sâu sắc khi ở trên cao sẽ không khỏi rét vì lạnh, cho dù cuộc đời hắn ta vẫn luôn lấy mưu trí để kiêu ngạo, lúc này cũng không có một chút tác dụng nào, thần sắc trở nên ngơ ngơ ngác ngác, đứng lên.
Đột nhiên.
Hắn ta trở nên tâm loạn như ma, đã có chút đứng ngồi không yên, sau khi đi qua đi lại, trong lòng mơ hồ hiện lên có một loại dự cảm cục kỳ không ổn.
Đúng vào lúc này.
Đại điện trống trải, đột nhiên đẩy ra mấy đạo hư không gợn sóng.
“Ào…”
Long Thiên kinh hãi bất ngờ ngoái nhìn!
Đại điện trống không, lại có mấy vị lão giả tóc trắng vững vàng bước ra, từ khí tức không nhìn ra được một chút đầu mối nào!
Lúc này.
Đủ loại tâm tình của hắn ta đều bị kinh ngạc thay thế, trong nháy mắt con ngươi đã trợn tròn!
Khí tức của mấy đạo thân ảnh này, hình như là loài người?
Hắn ta đến một chút khí tức cũng không phát hiện được, đối phương đã ở gần ngay trước mắt, đây là tu vi cao thâm như thế nào?
Tại sao loài người lại có sự tồn tại có cảnh giới như thế?
Ở trước mặt những người này, e rằng khí tức Ma tộc của hắn ta sẽ khó mà che giấu được!
Nhìn kỹ mấy lần.
Long Thiên đầy bụng kinh nghi, đến hít thở cũng trở nên cẩn thận, tim đập không ngừng nhanh lên, có tật giật mình cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
“Thùng thùng! Thùng thùng!”
Tròng mắt hắn ta mở to yên lặng nhìn mấy vị lão giả, cả người dần dần tản ra từng trận sát khí, khiến cho bầu không khí đại điện cũng ngưng kết lại, Long Thiên càng là bị hù dọa đến sắc mặt đại biến, đứng tại chỗ run giọng kinh hô!
“Ngươi, các ngươi là ai, các ngươi muốn làm cái gì!?”
“Ta, ta là Vân Tinh…”
Lời còn chưa dứt, một vị lão giả đã ra tay!
“Oành!”
Đưa tay ra đã là một chưởng với tốc độ ảnh sáng, chỉ đối mặt với chưởng phong, đã đánh cho Long Thiên bắn mạnh lùi ra sau, đánh xuyên qua bức tường ngọc ở phía sau lưng, Long Thiên nằm ngã trên mặt đất bay xa mấy chục trượng, máu từ trong miệng phun ra ngoài!
“Phốc!”
Long Thiên bị một chưởng đánh ngã xuống đất bay ra phía sau, trong miệng phun ra máu.
Tu vi đáng sợ chấn cho hắn ta hoàn toàn là nổ bắn ra đằng sau, đụng nát mấy đạo pháp bảo ngọc bính, Long Thiên hấp hối nằm ở trong đống phế tích.
Chớp mắt đã bị thua, Long Thiên vẫn như trước muốn giãy giụa đứng lên, khổ nỗi thương thế quá nặng, chỉ có thể kéo dài hơi tàn chống hai tay xuống đấy, miễn cưỡng chống được thân trên trợn to con mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận