Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1824: Trời phạt biển cả

“Căn cứ đôi lời lão tổ để lại, dường như trong Vẫn Thần có vô số phúc trạch, nơi nào cũng có thể thấy động trời đất phúc, cơ duyên đại đạo vượt xa bên ngoài, bất kỳ Thiên Vực nào so sánh với nó, cũng chỉ là đất cằn sỏi đá thế tục.”
“Chính vì vậy gần như những người có bản lĩnh các đời của Lam Tinh, không màng ngàn vạn hiểm nguy cũng phải đến được Vẫn Thần, chỉ cầu gặp được cơ duyên, đột phá ràng buộc tu vi...”
Tiểu nha hoàn kinh hoảng nhẹ nhàng che môi đỏ, ánh mắt chấn động không thôi.
Vẫn Thần còn khủng khiếp hơn nàng ta tưởng tượng rất nhiều!
Toàn bộ những người có bản lĩnh của Lam Tinh đều tập trung trong đó, nhiều thế lực đáng sợ đến thế, so sánh như vậy, bất kỳ Thiên Vực nào của thế giới bên ngoài cũng trở nên nhạt nhẽo ảm đạm, thật sự không đáng nhắc đến.
Chẳng trách chuyến đi lần này tiểu thư vô cùng khiêm tốn, thì ra chân tướng đáng sợ như vậy.
Nghĩ đến sắp được trông thấy thánh địa trong truyền thuyết, tiểu nha hoàn dần dần kích động tim đập như nai con chạy loạn, rất có cảm giác của người nhà quê mới trải sự đời.
Nhưng khi nàng ta thấy tiểu thư nghiêm nghị trông ra xa, cũng không khỏi lộ vẻ nghi ngờ bước đến gần.
“Tiểu thư...”
“Chúng ta ngồi thuyền cổ cũng đã nửa tháng, nhưng chưa từng gặp nguy hiểm gì mà.”
“Sao người lại nói các vị tiền bối tài ba kia, không màng ngàn vạn hiểm nguy cũng phải tiến về trước?”
Lâm Nhược Vi yên tĩnh đứng cạnh cửa sổ, ngoái nhìn dặn dò với vẻ kính sợ.
“Ngọc Nhi, chuyến đi này cực kì nguy hiểm, không thể có bất kỳ sơ suất nào.”
“Chúng ta may mắn được ngồi thuyền cổ, cả đoạn đường bình an vô sự, là do đại ân dìu dắt của những tiền bối Vẫn Thần, nếu không phải vậy, muốn đi qua trăm triệu dặm biển lớn, trước không nói hải tộc và hải thú hoang cổ khủng khiếp kia, chỉ riêng đại đạo hỗn loạn và trời phạt, cũng đủ để sinh linh vạn vật tan xương nát thịt.”
“Đại đạo mênh mông, trong lòng chúng ta nên cảm kích kính sợ.”
Tiểu nha hoàn hoảng hốt sắc mặt trắng bệch, vội vàng gật đầu đáp.
“Vâng, Ngọc Nhi nhớ kỹ lời tiểu thư dạy bảo, nhớ kỹ ân đức của các vị tiền bối.”
Một chủ một tớ không ngừng cảm khái, ngắm nhìn sóng biển tràn ngập vẻ mong đợi.
Chính vào lúc này.
Sắc mặt tiểu nha hoàn bỗng nghiêm nghị, đôi mắt dần dần trợn to, dâng lên vẻ kinh hoảng!
Trong tầm mắt.
Đường chân trời vốn dĩ trời trong gió nhẹ, đột nhiên dâng lên từng đám mây đen, từ chân trời bao phủ vắt ngang, mặt biển cũng trở nên cuộn sóng mãnh liệt, sóng cao mấy trượng cuồn cuộn không ngớt!
Chẳng qua chỉ trong tích tắc.
Mây đen rợp trời, sấm sét giao nhau!
Làn sóng đáng sợ bị cuốn lên không xen lẫn mưa gió như rồng cuộn, sức mạnh sấm sét màu vàng kim cũng bị kẹp chặt bên trong, ánh sáng vàng rực liên kết biển trời soi rọi bóng tối, như cây cột trời phạt khuấy động biển cả.
Gió to và sấm sét gào thét không ngừng, sóng biển và mây đen ùn ùn chẳng ngớt!
Cho dù bên ngoài cách xa ngàn dặm.
Gió bão như diệt thế cũng liên tục kéo đến biển trời, biển lớn bị khuấy đảo dời sông lấp biển, thuyền cổ khổng lồ cũng đung đưa trong nước tựa lục bình, hành khách sợ hãi la hét!
Tiểu nha hoàn hoảng hốt đổ mồ hôi lạnh, ôm chặt lan can run rẩy!
“Đây! Đây...”
“Đây là gió bão đến mức nào! Thiên kiếp so với nó, chỉ là trò trẻ con!”
Lâm Nhược Vi vẫn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay không khỏi siết chặt bệ cửa sổ.
“Đây chính là trời phạt biển cả trong truyền thuyết.”
“May mà chúng ta có thuyền cổ bảo vệ, thân thuyền lớn được chế tạo từ Vẫn Tinh và vô số pháp trận hỗ trợ mới có thể bình an vượt qua kiếp nạn này, nếu không chắc chắn sẽ tan xương nát thịt nơi biển cả!”
“Trước mặt trời phạt, cho dù là tiền bối có tu vi Thiên giai cao đẳng cũng dữ nhiều lành ít!”
Tiểu nha hoàn kính sợ liên tục gật đầu, không nói nên lời.
Tuy thời gian chỉ ngắn ngủi nửa chén trà, nhưng gió bão khủng khiếp lại khắc sâu trong đầu nàng ta, mãi cho đến khi gió yên sóng lặng, nghĩ lại hãy còn sợ hãi.
Ngoan ngoãn ở cạnh tiểu thư yên tĩnh ngồi đó, không dám hỏi thêm câu nào nữa!
Chủ tớ khách quý thân phận không tầm thường còn như vậy, những hành khách bình thường kia lại càng sợ hãi hơn.
Ánh mặt trời rực rỡ rọi xuống xuyên qua tầng mây, ấm áp quý giá khiến mọi người cảm khái không thôi!
“Mẹ ơi…”
“Chúng ta đúng là phúc lớn mạng lớn!”
“Hôm nay mới biết, mặt trời chiếu rọi là chuyện hiếm có đến mức nào!”
“May nhờ chư vị tiền bối chế tạo thuyền cổ Vẫn Tinh, đại nghĩa thế này cả đời chúng ta khó quên!”
Lời cảm khái rất lâu cũng khó bình tĩnh, tiếng bàn tán kích động truyền khắp thuyền cổ!
Trước lan can chạm khắc trên tầng hai.
Vẻ mặt gian thương mập may mắn hạnh phúc, gương mặt sưng húp lộ ra nụ cười sung sướng khi báo được thù lớn.
“Hahaha...”
“Tiểu tử thối dám ra tay với ta, thật không biết trời cao đất rộng, gió bão thế này chắc chắn ngươi đã trương thây trên biển làm mồi cho cá ăn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận