Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 496: Tặng ngươi một đóa hoa

"Bạch cô nương, đã lâu không gặp."
Dịch Phong cười nhe.
"Đúng vậy, đã lâu không gặp rồi."
Bạch Phiêu Phiêu cũng nói ra giọng nói dịu dàng như thế.
"Dạo gần đây thế nào rồi?" Dịch Phong hỏi.
"Làm phiền công tử quan tâm rồi, mọi thứ của Phiêu Phiêu đều tốt cả" Bạch Phiêu Phiêu nhẹ nhàng nói.
Mà trong lúc hai người đang nói chuyện thì mấy nam nhân kia cũng đã đuổi tới nơi, ánh mắt đầu tiên lập tức dừng lại trên người Dịch Phong.
Ánh mắt sắc bén gần như đảo quanh đánh giá Dịch Phong một vòng từ đầu tới chân.
Bình thường không có gì kì lạ, không hề có chút tu vi nào.
Sau khi đánh giá thì trong lòng bọn họ trực tiếp đưa ra một kết luận với Dịch Phong.
"Đại nhân, mắt trận cũng vẫn còn, trận pháp không hề có vấn đề gì cả" Lúc này, một thuộc hạ khẽ nói bên tai kẻ cầm đầu kia.
Nghe thấy thế, ánh mắt của kẻ cầm đầu khẽ di chuyển, ánh mắt rơi vào một khóm hoa ở bên ngoài đình viện, dừng trên một bông hoa không hề thu hút ở trong đó.
Đóa hoa nở rộ, đặc biệt xinh đẹp, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Dịch Phong đưa mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó thì gật đầu chào hỏi một cách lịch sự, rồi tiếp tục nói chuyện với Bạch Phiêu Phiêu: "Bạch cô nương, lần này tới đường đột quá nên cũng chẳng đem theo quà cáp gì, thật sự là ngại quá, thế nên ta chỉ có thể tận dụng tại chỗ chút thôi."
Dịch Phong cười cười, sau đó quay người bước về phía sau.
Mà sau khi xác nhận trận pháp không có vấn đề gì thì ánh mắt của kẻ cầm đầu vẫn luôn tập trung trên người Dịch Phong chưa từng rời đi.
Nhưng cho dù hắn có đánh giá như thế nào thì trên cơ thể Dịch Phong vẫn không cảm nhận được bất cứ uy lực nào.
"Làm sao nhìn thế nào thì cũng chỉ là người phàm, lẽ nào người đó tới đây, thật sự là trùng hợp như thế sao?"
Hắn cúi đầu lặng lẽ lẩm bẩm.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa...
Hả?
Hai mắt hắn trừng lên.
Khi nhìn thấy một gốc hoa đang nằm gọn trong tay Dịch Phong.
"Thế nên ta chỉ có thể tận dụng tài nguyên tại chỗ, tặng cho Bạch cô nương một đóa hoa, ngụ ý mong Bạch cô nương mãi mãi tươi trẻ, cũng chúc cho Bạch cô nương có được nhân sinh như hoa luôn xán lạn rực rỡ."
Dịch Phong cười ấm áp.
Nói xong rồi thì bàn tay hơi dùng chút sức.
Thấy thế thì sắc mặt kẻ cầm đầu lập tức thay đổi, giơ tay ra chặn Dịch Phong lại.
Nhưng mà hắn vừa mới có động tác thì nghe thấy một tiếng "bựt".
vang lên.
Một tiếng cành cây bị gãy vang lên, mà cánh hoa đã nở kia thì đã nằm trong tay Dịch Phong rồi, và đang được đưa tới cho Bạch Phiêu Phiêu.
Nhìn cánh hoa trong tay Dịch Phong, sắc mặt Bạch Phiêu Phiêu hồng nhuận lên.
Đây là lần đầu tiên mà người khác giới tặng hoa cho nàng.
Không biết vì sao, thế mà trái tim nàng lại đập nhanh một cách điên cuồng.
Hơn nữa, Dịch công tử tặng hoa rốt cuộc là có ý gì đây?
Trong lòng Bạch Phiêu Phiêu không nhịn được mà nghĩ như thế...
"Ừm, không biết Bạch cô nương có ghét bỏ không?"
Dịch Phong lên tiếng hỏi nhỏ.
"Sao, sao lại thế được chứ".
Sau khi hoàn hồn thì Bạch Phiêu Phiêu lập tức giải thích: "Đương nhiên ta thích hoa mà Dịch công tử tặng rồi."
Nói xong, Bạch Phiêu Phiêu đưa tay ra nhận lấy cánh hoa rồi đặt trong lòng bàn tay, chóp mũi cao không khỏi hơi nghiêng nghiêng nhẹ nhàng ngửi hương thơm của cánh hoa.
Thấy thế, Dịch Phong mỉm cười.
Nói thật, tới nơi này làm phiền nhiều lần như thế, hắn chẳng mang quà cáp gì tới cả trong lòng cũng thật ngại ngùng.
Nhưng mà cũng chỉ có thể chọn cách này thôi, chọn một bông hoa nhỏ tặng đi thôi.
Quả nhiên.
Nữ tử không có lực kháng cự quá lớn với hoa.
Nhưng mà, nhìn hai người ta ta ngươi ngươi qua qua lại lại, những người ở bên cạnh đã cực kì giận dữ rồi, lửa giận đã bốc cháy trong mắt muốn phun cả ra ngoài rồi.
Trong lòng.
Thì như là nhỏ máu rồi.
Bố trí cả một trận pháp quan trọng nhất chính là mắt trận này, quỷ mới biết được bọn họ bố trí trận pháp này cần trả giá nhiều như thế nào, thế mà con mẹ nó nữa chứ, lại bị một phàm nhân đáng chết này phá vỡ rồi, làm sao mà có thể nhịn được chứ.
"Tiểu tử, ngươi tới gây chuyện à, chết cho ta."
Nam tử dẫn đầu hét lên một tiếng giận dữ, tung nắm đấm ra, đánh về phía Dịch Phong.
"Các ngươi làm gì vậy?"
Thấy thế, gương mặt xinh đẹp của Bạch Phiêu Phiêu biến đổi, ngăn ở phía trước Dịch Phong, chất vấn tên nam nhân động thủ kia.
"Bạch tiểu thư, mời ngươi tránh ra, hôm nay ta thề phải lấy mạng của hắn".
Nam tử cầm đầu tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Dịch Phong, thanh âm lạnh như băng truyền ra, muốn tiếp tục động thủ.
Cũng may.
Lại một lần nữa bị Bạch Phiêu Phiêu ngăn lại.
"Vân Lam hộ pháp, ngươi dựa vào cái gì mà động thủ với bằng hữu của ta? Ta cần ngươi cho ta một lời giải thích" Bạch Phiêu Phiêu hoàn toàn bảo hộ Dịch Phong ở sau lưng, gương mặt xinh đẹp đỏ thắm kia vào thời khắc này đã hoàn toàn lạnh xuống.
"Bạch tiểu thư, ngươi hồ đồ rồi!" Vân Lam trầm giọng quát lên:
"Ngươi có từng nghĩ, tại sao hắn lại tìm được nơi này?"
"Hừ, làm sao tìm được nơi này, chẳng lẽ không phải hỏi các ngươi sao?"
Bạch Phiêu Phiêu cười lạnh một tiếng.
Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Phong ở sau lưng, nhẹ giọng nói: "Dịch công tử, mời ngươi vào nhà ngồi tạm trước, ở đây ta sẽ giải quyết, hơn nữa sẽ cho ngươi một cái công đạo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận