Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2136: Thiên tư như yêu nghiệt (2)

“Chuyện này!”
Ngược lại Trư Nhục Vinh, ngoại trừ người đầy tro bụi, hai tay có chút màu máu ra, cả người cũng không có thương thế nào khác.
Thấy tư thái kia, Khương Nguyên cũng không khói ngước mắt nhìn kỹ một chút.
Khoảnh khắc này.
Ông ta bộc phát hứng thú đối với Trư Nhục Vinh, thậm chí bắt đầu đích thân dùng thần thức tra xét.
Tiếp đó chỉ trong chớp mắt.
Trong đáy mắt Khương Nguyên cũng hiện lên một tia kinh ngạc, nói ra một câu kinh người.
“Hóa ra là thế…”
“Ở Vân Tinh hiện tại, thế mà ngươi có thể ngưng tụ ra sức mạnh Hoang Cổ tinh thuần như thế, tất cả chúng ta hợp lực tấn công cũng có thể ngăn cản được, khó trách lúc có sức mạnh liên tục ngăn trở, hoàn toàn đúng là có chút thiên tư.”
“Vân Tinh đúng là hiu quạnh, nhưng ngươi hoàn toàn được xem như nhân tài có thể đào đạo. Đáng tiếc rơi vào tà đạo, tự hủy tương lai.”
Vừa mới dứt lời, mấy đạo hư ảnh cũng vì đó mà chấn động.
Hóa ra, Trư Nhục Vinh lại có thể ngưng tụ ra sức mạnh Hoang Cổ so với bọn họ còn tinh khiết hơn?
Cho dù chỉ là vượt qua phân thân của bọn họ, nhưng điều này đã đủ đáng sợ rồi!
Bây giờ Vân Tinh kém xa năm đó, sức mạnh Thiên đạo chỉ còn lại lác đác, căn bản khó có tài nguyên có tác dụng gì, càng không có khả năng tồn tại cái gì gọi là cơ duyên.
Người này, chính là dựa vào thiên phú như thế mà đi đến được cảnh giới như ngày hôm nay.
Thiên tư như vậy, nhìn khắp thời đại Thượng Cổ cũng không phải hạng người tầm thường.
Tuyệt đối không có gì để nghi ngờ đây chính là thiên tài!
Có được Khương lão tán thưởng như thế, cũng danh xứng với thực.
Nhất thời.
Bốn đạo hư ảnh càng thêm chấn động, càng kinh ngạc vì thiên phú của Trư Nhục Vinh, cũng càng thêm cảm thấy xấu hổ vì mình ra tay thất bại.
Mấy người cùng lúc ra tay cũng không bắt được người này, đúng thật là có chút tổn hại thể diện!
Đi qua hai kỷ nguyên, đúng thật là sống uổng công rồi.
Nếu như hôm nay không tìm lại được thể diện, chắc chắn bọn họ sẽ biến thành trò cười của hậu bối.
Càng nghĩ càng xấu hổ giận dữ, mấy hư ảnh lập tức trầm giọng khiêu chiến!
“Hậu bối nhà ngươi, quả nhiên có chút vốn liếng!”
“Có điều, đúng như Khương lão nói, cho dù ngươi rất có thiên tư, bước vào tà đạo thì chính là không có đường sống!”
“Vừa rồi là chúng ta sơ suất, không sử dụng toàn bộ thực lực, thế mới khiến cho ngươi may mắn sống sót, nhưng nếu như ngươi cho rằng hôm nay có thể toàn thân rút lui, vậy thì sai rồi!”
“Không sai! Cho dù chúng ta chỉ là dùng phân thân đến đây, sức mạnh Hoang Cổ không đủ tinh thuần, cũng không cách nào thi triển toàn bộ thực lực, nhưng nghiền nát ngươi cũng đủ!”
“Tiểu tử, chọc giận chúng ta là sai lầm lớn nhất kiếp này của ngươi, cũng là lần cuối cùng phạm sai lầm của ngươi!”

Một hồi mạnh mẽ lên án máu chó đầy đầu, khiến cho Trư Nhục Vinh nghe đến khóe miệng giật giật.
Mẹ nó, những lão tiền bối này đúng thật đều là nhân tài!
Lúc trước động thủ bắt nạt vãn bối thì thôi đi, lấy nhiều bắt nạt ít cũng không có gì, kết quả bọn họ không chiếm được lợi, ngược lại bản thân còn thẹn quá hóa giận trước.
Lẽ nào, toàn bộ thế giới đều phải chiều theo bọn họ sao?
Đúng thật là người già tính tình lớn, nhìn ai cũng đều là cháu?!
Vậy thì ngả bài thôi, xem xem ai mới là cháu!
Nhìn thấy các lão đầu lại bắt đầu vận chuyển tu vi, Trư Nhục Vinh cũng không có một chút ý nào nương tay, nắm chặt lưng quần, móc một cái dây thừng từ sau hông ra, cất bước mạnh mẽ lao thẳng lên.
Một bộ dáng vẻ trình tự thuần thục nước chảy mây trôi, tất cả thần kỹ cảm ngộ giết heo ở đảo Ám Ảnh, cũng thuận theo đó hợp lại xuất thủ!
“Đại Cầm Nã Thuật!”
“Vô Giải Tử Khấu!”
“Tiêu Sái Hàm Trư Thủ!”
Dường như không có gì khác biệt lắm với chiêu thức của mấy tiểu nhị mổ heo, nhưng uy năng ở trong tay của Trư Nhục Vinh lại khác nhau một trời một vực!
“Bạch! Bạch! Bạch!”
Mấy lần lấp lóe, dường như khó mà thấy rõ được thân hình Trư Nhục Vinh, thân thể mập mạp linh hoạt cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!
Đợi đến sau khi tàn ảnh biến mất.
Hư ảnh bốn vị cự đầu Thượng Cổ đã ngã trái ngã phải bay ra ngoài trăm dặm!
Có người bị đánh bay ngã mạnh xuống đất không dậy nổi, có người thiếu chút nữa bị trói lại, còn có người tức đến thở hổn hển không rõ thương thế, thế mà lại không có bao nhiêu động tĩnh, trong nháy mắt đã phân ra được thắng bại!
Quá nhanh…
Toàn quá trình ra tay, đúng là vừa nhanh vừa độc!
Đợi đến khi bọn họ phản ứng lại, hai bên đều đã ngã xuống đất, tiếp sau cả mặt mơ hồ, hai con ngươi trong mắt lộ ra vẻ vô cùng chấn động, tràn đầy chấn kinh không nói nên lời.
“Đây là chiêu thức gì vậy?”
“Thế mà sức mạnh Hoang Cổ còn có thể sử dụng như thế?!”
“Lão phu còn nhìn không rõ, thiếu chút nữa bị hắn bắt được, vì sao người này lại có thủ đoạn như vậy!”
“Lẽ nào, hắn vẫn đang che giấu sức mạnh?!”
“Vân Tinh hiện tại, còn có dạng hậu bối như này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận