Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 553: Thêm hai đồ đệ (1)

"Ngươi..."
Nhìn thấy một màn này, không ít người ở đây lộ ra vẻ cừu hận, bởi vì hành động lần này thật sự là quá không để bọn hắn vào trong mắt.
Có người không nhịn được muốn động thủ, may mà thời khắc mấu chốt bị đồng bạn kéo lại, vậy mới không có tiếp tục phát sinh sự kiện đẫm máu.
"Sau này có việc cần làm ta sẽ thông báo cho các ngươi."
"Cút đi!"
Tiêu huỷ đi tất cả bảo vật, tiếp tục trở lại thủ vị ngồi xếp bằng xuống, nhắm lại hai con ngươi.
Trong một chỗ sơn mạch.
Hai đạo bóng dáng từ không trung rơi xuống phía dưới, đập trên mặt đất tạo ra một cái hố to, vung lên tro bụi ngập trời.
Hai bóng người sắc mặt thống khổ bò ra từ trong hố, chính là hai cha con Dạ Năng.
"Di nhi, nhẫn nhịn".
"Nhanh cùng ta... Cùng ta cùng đi tìm tiên sinh."
Thời gian mấy ngày đảo mắt đã qua.
Tiểu viện Thanh Ngưu tông.
"Thời gian tiêu sái này lúc nào mới kết thúc nha!"
Dịch Phong bưng ấm nước lên, đổ nước sôi vào lá trà ở bên trong, lá trà được ngâm nước nóng thì giãn ra, bay ra một làn hương thơm thanh mát nhàn nhạt.
Mà Tiểu Vũ cùng Ngô Đào thì ngồi ở một bên.
Vừa rót nước trà cho hai người, Dịch Phong vừa cười cùng Tiểu Vũ nói: "Tiểu Vũ, ngươi đã nghĩ kỹ chưa, thật muốn làm đồ đệ của ta sao?"
"Nghĩ kỹ rồi, ta muốn đi theo Dịch Phong ca, không, sư phụ để học tập điêu khắc, học tập vẽ tranh." Vẻ mặt của Tiểu Vũ tràn đầy nghiêm túc nói.
"Cùng ta học thì không có vấn đề, nhưng ngươi qua một thời gian ngắn nữa là phải cùng ta trở về Đông Thắng đấy?"
Trong ánh mắt Dịch Phong lóe lên tia sáng, thong thả hỏi.
"Tất nhiên không có vấn đề, dù sao cũng có thể đi chơi khắp nơi."
Tiểu Vũ nhảy nhót nói.
"Được, vậy ngươi bái sư đi!"
Dịch Phong cười cười nói.
"Sư phụ tại thượng, xin nhận của Tiểu Vũ một lạy".
Tiểu Vũ bưng ly nước trà bên cạnh, quỳ dưới đất, kính dâng lên cho Dịch Phong.
"Đồ nhi ngoan, đứng dậy đi".
Dịch Phong tiếp nhận nước trà, nhấp một ngụm nhỏ, lộ ra nụ cười hài lòng.
Cái này là một khởi đầu tốt đẹp.
Xem như thoả đáng. Đồ đệ tăng thêm một.
"Ngô Đào huynh, ngươi thì sao?"
Để cái chén trong tay xuống, Dịch Phong lại nghiêng đầu nhìn về phía Ngô Đào ở một bên.
Ngô Đào nghe vậy.
Thân thể khẽ run lên.
Giờ khắc này, hắn cuối cùng biết rõ mục đích của người này.
Hóa ra, Dịch Phong không phải muốn giết chính mình.
Mà là muốn thu hắn làm đồ đệ.
Phá hủy đủ loại bố trí của mình, xem thấu đủ loại thủ đoạn của mình, chẳng qua là đang dùng hành động chứng minh, hắn có thực lực tuyệt đối làm sư phụ của mình mà thôi.
Nếu như là trước đây, Ngô Đào hắn không có khả năng đáp ứng, tuy là hắn sợ chết, nhưng cũng không phải không có ngạo khí.
Nhưng bây giờ, Ngô Đào không thể không thừa nhận, hắn tâm phục khẩu phục đối với thực lực của Dịch Phong.
"Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ nhi một lạy."
Ngô Trường An dâng nước trà lên, lập tức quỳ xuống dưới đất.
"Ha ha ha ha."
Nhìn thấy Ngô Đào dễ nói chuyện như vậy, Dịch Phong lập tức lộ ra tiếng cười to vừa ý.
Người thành thật chính là người thành thật.
Không hao tâm tốn sức chút nào đã giải quyết được.
Đồ đệ lại tăng thêm một người. Thế là Dịch Phong vội vã tiếp nhận nước trà, uống vào một chút.
Mà nhìn thấy Dịch Phong uống xong ly trà này, con mắt của Ngô Trưởng An lập tức đỏ lên.
Thậm chí là có chút muốn khóc.
Khó có thể tưởng tượng khoảng thời gian này hắn đã trải qua như thế nào.
Nội tâm mỗi ngày đều chịu đựng gánh nặng ngàn cân, thời thời khắc khắc đều cảm thụ được uy hiếp của tử vong.
Giờ khắc này, rốt cục tan thành mây khói.
Hắn Ngô Trường An.
Cuối cùng cũng được an toàn.
Lúc này, Dịch Phong móc ra một chiếc bùa trống không từ trong tay áo, đặt lên trên bàn.
"Ngô Đào, lúc trước ta dường như thường xuyên nhìn thấy ngươi vẽ một ít phù, ngươi vẽ chả ra làm sao cả, chuyện này mà truyền ra ngoài thì ném hết mặt mũi của sư phụ ngươi đó!"
"Đến đây sư phụ dạy ngươi vẽ một tấm, ngươi phải xem cho kĩ đấy".
Nói xong, bút lông trong tay Dịch Phong hơi động, bút mực trên giấy như Thương Long lan tràn, một tấm lá bùa hoàn toàn mới được vẽ ra.
"Ngươi xem một chút, có phải đẹp hơn nhiều so với ngươi vẽ hay không?"
Dịch Phong đẩy lá bùa đi qua.
Ngô Trường An thấy thế, toàn thân run rẩy.
Trên mặt vẻ mặt kích động, khó mà nói nên lời.
Bên trong tấm Truyền Tống Phù này ẩn chứa lực lượng khiến cho Ngô Đào cảm thấy kinh hãi, hắn cảm giác nếu mà vận dụng tờ bùa chú này, có khả năng trực tiếp phá vỡ lá chắn của Tiên Giang đại lục, truyền tống thẳng đến Tiên giới.
"Ai nha, chỉ là một lá phù chú mà thôi, không cần kích động như vậy, tuy là không biết phù này đối với ngươi có tác dụng gì, nhưng mà ngươi đừng lo lắng, lúc ta dạy Tiểu Vũ vẽ, ngươi cũng có thể đứng bên cạnh học, rất nhanh ngươi cũng có thể vẽ ra loại chất lượng như này" Dịch Phong nhẹ giọng cười nói.
"Đa tạ sư phụ."
Ngô Đào nâng lá bùa trong tay lên, hận không thể hôn một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận