Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1758: Thuật thần kỳ (2)

Lúc này Ngao Xương mới bình tĩnh một chút, vội vàng trung thành góp lời.
“Bệ hạ anh minh!”
“Khẩn cầu bệ hạ ra tay cứu giúp điện hạ, báo thù rửa hận cho ấy vạn tướng sĩ đã chết đi của tộc ta, giao tộc Thiên Long ta, chưa bao giờ bị làm nhục như vậy, cầu xin bệ hạ làm chủ cho chúng ta!”
Ai biết được vừa mới dứt lời, lại đổi lại một tiếng giận dữ mắng chửi!
“Báo thù?”
“Cái thứ không có mắt nhà ngươi, mấy sinh linh kia, là sự tồn tại sao có thể chỉ dựa vào tộc ta mà có thể địch lại?!”
Ngao Xương kinh hãi đến ngước mắt, đột nhiên sắc mặt trắng bệch.
Hắn từng chứng kiến thủ đoạn của đám người Lâu Bản Vĩ.
Vốn cho rằng là cường giả phi phàm, tuyệt đối không ngờ được, thế mà lại đáng sợ đến mức lão Long Hoàng cũng kiêng kỵ như thế, đúng thật là sự tồn tại không chọc nổi?!
“Đây, sao lại như thế….”
Đã từng là cao thủ trẻ tuổi của giao tộc Thiên Long, lúc này đã bị kinh ngạc làm cho ngây người!
Lão Long Hoàng cũng là hoàn toàn kinh ngạc, không ngờ được trước lúc tuổi già sức yếu, ngược lại trong mắt lộ ra uy thế phi phàm, ánh sáng khôn khéo hiện lên trên đáy mắt.
Hừ lạnh lên tiếng, trong giọng nói đã tràn đầy kiêng kỵ!
“Hừ!”
“Người ta có thể tiện tay chém giết mấy vạn tướng sĩ, tu vi không cần phải nói nhiều, dị thuật bao vây thân hình con trai ta, đến bản hoàng còn chưa bao giờ thấy, càng là không cách nào lay động được.”
“Mấy sinh linh kia, tu vi cao cường tuyệt đối không phải là điều đám nhóc con các ngươi có thể tưởng tượng được!”
Ngao Xương chấn kinh như người mới tỉnh ở trong mộng, trong tay run lên thiếu chút nữa làm tam hoàng tử rơi xuống!
“Tê…”
Hóa ra.
Mấy thứ cổ quái kia, lại đáng sợ như thế!
Nhãn lực của bản thân có hạn, cho rằng lão Long Hoàng có khả năng bắt được đối phương, còn nghĩ đến báo thù rửa hận, không ngờ được thiếu chút nữa đã hại cho giao tộc Thiên Long hủy diệt, trở thành tội nhân lớn của tộc!
Ngao Xương hoảng sợ một trận, kinh hãi đến mồ hôi lạnh phả ra.
Đồng thời.
Hắn cũng càng thêm sùng kính đối với lão Long Hoàng, vô cùng cẩn thận mở miệng.
“May mắn bệ hạ mắt sáng như đuốc, thuộc hạ thật sự xấu hổ.”
“Chuyện báo thù, quả thật la lời nói vô tri của thuộc hạ, nhưng tam hoàng tử vô tội gặp nạn, sau này phải như thế nào mới tốt đây…”
Nghe xong.
Long Hoàng mới miễn cưỡng gật đầu một cái.
“Ngao Xương, sự trung thành chúng giám của ngươi, đúng là khó có được.”
“Đương nhiên người đến lợi hại, tộc ta không thể nào chống lại, nhưng dựa vào mấy sinh linh bọn họ, đã muốn làm mưa làm gió ở Đông Hải này, cũng là quá mức xem thường nội tình của Hải tộc ta!”
Nghe xong, trong mắt Ngao Xương nổi lên một chút hi vọng.
“Bệ hạ, ý của ngài là…?”
Lão Long Hoàng nhắm đôi mắt lại, trên khuôn mặt hiện lên thần sắc độc ác!
“Chuyện cho đến bây giờ, chỉ có bản hoàng đích thân ra ngoài một chuyến!”
“Chỉ cần có thể mời được tiền bối của Hải tộc chúng ta, hóa giải dị thuật con ta bị trúng là chuyện dễ như trở bàn tay, cho dù là bắt mấy sinh linh lấy mạnh hiếp yếu kia lại, cũng không tính là việc khó!”
Thời cơ xoay chuyển xuất hiện!
Ngao Xương chỉ cảm thấy tầm mắt mở ra, trên mặt nổi lên ánh sáng kinh hỉ!
“Bệ hạ thánh minh!”
“Thuộc hạ bất tài, tình nguyện hộ vệ bệ hạ đi đến bái kiến các vị tiền bối!”
Long Hoàng khẽ gật đầu, tự tin chắp tay bước ra khỏi đại điện.
Long Hoàng đẩy ra hư không, đã xuất hiện ở bên bờ.
Ngao Xương ở phía sau lưng theo sát, trong tay cẩn thận nâng thủy linh châu đang đựng hoàng tử người cá ở trong đó.
Chờ mấy giây.
Vẫn không thấy Long Hoàng bệ hạ tiến lên một bước.
Hắn hiếu kỳ ngước mắt, trong mắt cũng đã lộ ra nghi hoặc.
Trước mắt.
Chẳng qua chỉ là một mảnh đá ngầm bình thường, ở bất kỳ bờ biển nào cũng đều có thể nhìn thấy, đừng nói giống như động tiên đất lành, đến phong cảnh cũng không có bao nhiêu tốt.
Nơi này, có thể có tiền bối Hải tộc ở?
Trong lòng Ngao Xương không khỏi bồn chuồn, cẩn thận nhích lại gần thỉnh giáo.
“Bệ hạ.”
“Thứ cho mắt nhìn của thuộc hạ vụng về, nơi này chẳng qua chỉ là một vùng đất bình thường, có chút linh khí mà thôi…”
Nghe xong.
Long Hoàng cười nhạt một tiếng, chắp tay liếc mắt.
“Ha ha.”
“Ngươi còn quá trẻ.”
Nói xong, dường như Long Hoàng phát hiện cái gì, vững vàng dậm chân bước lên bờ.
Ngao Xương nghi hoặc đi theo, không hiểu hỏi.
“Lời ấy của bệ hạ có ý nghĩa gì, thuộc hạ ngu dốt, thật sự không nhìn ra được nơi này có cái gì kỳ diệu…”
Long Hoàng vững bước đi về phía trước, trên mặt bộc phát thần sắc trầm ổn.
“Bỏ đi, cũng không trách được ngươi.”
“Nơi như thế này, đổi lại là bất luận kẻ nào, cũng sẽ không tin tưởng, có thể gặp được tiền bối của Hải tộc ta.”
“Ngươi, có từng nghe đến Bắc Minh Hải Hoàng?”
Câu hỏi vừa dứt, Ngao Xương đã xúc động lên tiếng.
“Khởi bẩm bệ hạ.”
“Bắc Minh Hải Hoàng là sự tồn tại trong truyền thuyết của Hải tộc chúng ta, tương truyền đã tu hành hơn mười vạn năm, càng là có thiên tư đáng sợ ở trong tộc Bắc Minh, cũng có thể nói là sự tồn tại đại năng vô tiền khoáng hậu, cho nên có thể lấy chữ “Côn” của bản tộc làm tên, sự tồn tại Thượng Cổ này, đương nhiên thuộc hạ đã từng nghe đến!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận