Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 684: Đại ca thật sự là sấm rên gió cuốn (2)

Có thể đoán được, tương lai nữ nhi của các đại thần khác sẽ có thành tựu không thể hạn lượng, thậm chí rất có khả năng trong bảy người có người sẽ có thể ngồi trên vị trí của đế vương.
Mà nữ nhi của bọn hắn mặc dù trội nhất nhưng hôm nay cũng chỉ có thể coi là bình thường đến cực điểm.
Cuối cùng tương lai mạch này của bọn hắn rồi sẽ xuống dốc!
Thần sắc hai người tràn ngập vẻ sa sút, chỉ trong chốc lát đã già đi thật nhiều tuổi.
Mấy ngày kế tiếp, Ngô Thiên xử lý công việc sau này của đế quốc.
Bởi vì từ đầu đến cuối hắn ta đều không quên lời giáo huấn của Dịch Phong.
tầm mắt càng cao.
Cách cục càng cao!
Đệ nhất thiên hạ.
"Đúng vậy, ta phải làm đệ nhất thiên hạ".
"Muốn làm, ta phải làm đế vương của toàn bộ Lăng Hư Giới, đế quốc Ngô Thiên nho nhỏ tính là cái gì?"
"Nhưng trước khi đi lên vị trí này, ta cũng nên vì đế quốc Ngô Thiên mà làm chút gì đó."
Ngô Thiên ngồi trên long ở vịn tay suy nghĩ.
Hắn ta quyết định sẽ đánh hạ phiến trận địa mà khoảng thời gian trước vẫn luôn tranh đoạt với đế quốc Phong Ngữ.
Như vậy mới có thể làm cho phòng thủ của đế quốc Ngô Thiên kiên cố.
Tuy nhiên, đế quốc Phong Ngữ cũng không yếu, muốn lấy được nơi đó cũng không phải chuyện dễ.
"Xem ra cần phải tìm tiên sinh nhờ giúp một chuyện".
Vì thế, Ngô Thiên lấy ngọc giản truyền âm ra.
Thế nhưng suy nghĩ một chút, dường như loại chuyện nhỏ này không nên làm phiền tiên sinh.
"Hay là thông báo cho đại ca đi!"
Ngọc giản truyền âm sáng lên.
Bên kia truyền đến giọng nói của Lâu Bản Vĩ.
"Chao ôi, Tiểu Kê Nhị, tìm ca ca ngươi có chuyện gì thế?"
"Đại ca, là như vậy, Tiểu Kê Nhi muốn xin huynh giúp một chuyện, đến đây thả một cái rắm." Ngô Thiên nói chuyện ở trận địa cho Lâu Bản Vĩ, hy vọng được Lâu Bản Vĩ trợ giúp.
"Tiểu Kê Nhi à, cũng khó trách chủ nhân nói ngươi không có cách cục, chút chuyện nhảm nhí này cũng làm phiền tới ta?"
Thanh âm giáo huấn của Lâu Bản Vĩ truyền ra.
Điều này khiến cho Ngô Thiên hổ thẹn không thôi.
"Quên đi, ta để cho Nãi Tễ ca ca của ngươi qua đó đặt mông ngồi là được, ngươi chờ một chút, sẽ xong ngay thôi..."
Sau đó, bên kia loáng thoáng truyền đến âm thanh đối thoại của Lâu Bản Vĩ và Nãi Tễ.
Xong xuôi, Lâu Bản Vĩ mới hờ hững nói: "Chuẩn bị phái người đi thu dọn chỗ ngồi đi!"
Nghe vậy, Ngô Thiên kích động không thôi.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói lời cảm tạ thì đã cảm thấy phương xa truyền đến động tĩnh to lớn.
Hắn ta lướt một cái đi tới ngọn núi cao nhất ở Hoàng thành.
Trợn mắt nhìn lại thì thấy ở chân trời xa xa xuất hiện một cái mông to kinh khủng nặng nề ngồi xuống đất.
"Một âm thanh kinh thiên động địa."
Ngay cả Hoàng thành cách xa ngàn dặm cũng truyền đến từng trận động tĩnh.
Ngô Thiên trợn mắt líu lưỡi.
"Đại ca thật quá sấm rền gió cuốn!"
"Quả là một cú đặt mông khủng khiếp!"
Trong lòng yên lặng cảm kích, đồng thời Ngô Thiên nhanh chóng phái người tiến vào chiếm giữ phiến trận địa kia.
Sau khi bắt được nơi này dễ như trổ bàn tay, rốt cuộc Ngô Thiên cũng xử lý xong tất cả mọi việc trong tay.
Vì thế.
Không quá nửa ngày, một tin tức truyền khắp đế quốc Ngô Thiên khiến cho toàn bộ đế quốc ồ lên một mảnh.
Ngô Thiên quốc vương tự mình thoái vị.
Cổng Hoàng thành của đế quốc Ngô Thiên có hai bóng người bay vút mà đến, đúng là hai người được đế quốc Vân Đỉnh phái tới hạ thánh chỉ.
"Cuối cùng cũng tới."
"Đúng vậy, thánh chỉ vừa hạ Ngô Thiên không dâm không nghe theo."
"Khí Vận Tiên Trụ lại có thể cao lên không ít rồi".
Hai người nhìn nhau cười, một chân bước vào trong Hoàng thành.
Tuy nhiên.
Chân trước vừa mới tiến vào Hoàng Thành, chân sau bỗng dưng nghe thấy tin tức Ngô Thiên thoái vị.
Hai người lập tức trợn tròn mắt!
Hai người ngây ra như phỗng.
Nếu như Ngô Thiên thoái vị, thánh chỉ trong tay bọn hắn nên đưa cho ai?
Suy cho cùng thì người bọn hắn nhắm vào cũng chính là Ngô Thiên mài!
Trong đế quốc Vân Đỉnh.
Diệt Thế và Vân Đỉnh quốc vương ngồi xếp bằng bên cạnh Khí Vận Tiên Trụ.
Sau đó, hai người đồng thời mở mắt.
"Nếu như đoán không sai, hẳn là hai người đó đã đến đế quốc Ngô Thiên rồi?" Diệt Thế lạnh nhạt nói.
"Ừm".
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ thánh chỉ đã đến tay Ngô Thiên" Vân Đỉnh quốc vương nói: "Phỏng chừng chẳng mấy chốc bên kia sẽ có tin."
Giọng nói của hắn ta vừa vang lên, ngọc giản đã sáng lấp lánh.
Thấy thế, đôi mắt Vân Đỉnh quốc vương sáng ngời, ẩn chứa sự hưng phấn.
"Xem đi, thật sự là nói cái gì thì cái đó tới, quả nhiên đã có tin rồi".
Nghe vậy, Diệt Thế cũng có chút vui vẻ.
Nhưng trong lúc hai người đang khấp khởi mừng rỡ, tin tức từ ngọc giản truyền tới lại khiến cả hai ngây ra như phỗng.
Ngô Thiên thoái vị rồi.
Hai người bị tin tức này làm cho hộc máu.
"Sao lại thế này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Đỉnh quốc vương âm trầm quát lên: "Đế quốc Ngô Thiên này vốn là một tiểu đế quốc hỗn loạn vừa mới được thành lập, cho nên Ngô Thiên thượng vị cũng không được bao lâu, sao bỗng nhiên lại thoái vị rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận