Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1249: Cùng chung chí hướng (2)

"Không cần nói nhiều, cũng chẳng cần hỏi nhiều, tất cả đều là vì đại nghĩa nhân loại!"
Ông lão xuất hiện, thẳng thừng dùng lời nói tiêm máu gà của Dịch Phong.
Nói xong ông lão dưới đấu lạp vô thức nhìn về phía Dịch Phong bên cạnh.
Mả trùng hợp Dịch Phong cũng nhìn qua đó.
Cách màn ngăn đấu lạp, hai đôi mắt chạm nhau.
Chẳng qua ta chỉ vì thu đồ đệ nên mới nói đại nghĩa, so với tiểu tử thật sự vì đại nghĩa này, sư tôn tương lai như ta quả thật rất tầm thường.
Không thể không nói tiểu tử này thật sự khiến người ta kính phục!
Ông lão nghĩ như vậy...
Ta muốn chết chẳng qua là vì sau khi chết có thể bất tử bất diệt mới vờ vịt nói như thế, so với ông lão thật sự vì đại nghĩa trước mặt này, ta quả thật khiến người khác chê cười.
Ông lão này, thật sự khiến người ta kính phục!
Dịch Phong nghĩ như thế...
Nghĩ đến đây, hai người cùng nhìn đối phương, trịnh trọng gật đầu.
"Cùng chung chí hướng, quả nhiên anh hùng đều cùng chung chí hướng!"
Bên cạnh, ông lão phụ trách báo danh thấy hai vị anh hùng nhìn nhau thâm tình như vậy, không nhịn được lớn tiếng cảm thán.
Lời nói lọt vào tai hai người.
Ông lão dưới đấu lạp không khỏi đỏ mặt.
Dịch Phong ngẩng đầu nhìn trời, ho khan hóa giải nỗi xấu hổ trong lòng.
Một chiếc thuyền lướt đi trên mặt biển gió lặng sóng yên.
Nó không lớn lắm thậm chí còn tồi tàn, nhưng lại cắm cờ đỏ bên trên, cũng là lá cờ có đẳng cấp cao nhất.
E rằng ngoài Tần gia của đảo Thiên Địa ra, đây là chiếc thuyền duy nhất có thể cắm cờ đỏ tại Thiên Vực.
Nó là chiếc thuyền đang chạy đến đảo Thiên Độc.
Trên thuyền.
Không có nhiều người, trừ ông lão dẫn đầu mang theo tiểu đồng tử của ông ta ra, cũng chỉ có một vài thuyền viên cùng hộ vệ đảo Thiên Độc.
Đương nhiên còn có hai người tình nguyện quan trọng nhất.
Trên boong thuyền, vài người thưởng thức trà thơm, tâm trạng vô cùng tốt đẹp.
Ôi chao, cố gắng lâu như thế, cuối cùng cũng được chết rồi.
Dịch Phong ngửi gió biển thổi tới, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, tâm trạng thanh thản!
Ôi chao, đệ tử bảo bối sắp đến tay rồi.
Dưới đấu lạp, ông lão xoa hai tay nở nụ cười, ngồi đó không nhịn được rung chân.
Ối dào, vốn tưởng rằng chuyến này không chiêu mộ được ai, không ngờ lại chiêu mộ hai anh hùng mạnh như vậy.
Ông lão đảo Thiên Độc vuốt râu, ý cười đầy mặt.
Ba người tâm tư khác nhau.
"Hai vị anh hùng có muốn chơi cờ không".
Không lâu sau, ông lão đảo Thiên Độc lấy bàn cờ ra hỏi hai người, sợ hai vị anh hùng nhàm chán.
Nghe vậy ánh mắt ông lão đội đấu lạp sáng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Dịch Phong.
Ông ta không quên lần trước ở đảo Phong Nguyệt đã thất bại trong tay tiểu tử này.
"Không chơi."
Ai mà ngờ Dịch Phong lại từ chối, dù sao bây giờ tâm trạng hắn đang vui vẻ làm gì còn hứng thú chơi cờ.
Hơn nữa hắn được hệ thống huấn luyện chơi cờ là thiên hạ vô địch, đánh cờ với người nào cũng chỉ như người máy đơn giản, chẳng có chút thú vui nào cả.
"Không được."
Vừa nghe vậy ông lão đội đấu lạp sốt ruột.
Thấy Dịch Phong nhìn qua với ánh mắt kinh ngạc, ông ta vội vàng giải thích: "Ý của ta là ngươi không chơi cờ sẽ nhàm chán biết mấy?"
Nói rồi bèn đặt quân cờ xuống, không trâu bắt chó đi cày.
"Được rồi được rồi".
Thấy vậy Dịch Phong bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ đành đồng ý.
Rất nhanh bàn cờ đã xếp đây hai quân trắng đen, hai phe chém giết vui quên cả trời đất.
"Hừ, tiểu tử thối, lần trước thua ngươi là vì tâm tư của ta mải mê trò chuyện."
"Lần này để ngươi xem thử sự lợi hại của sư tôn tương lai".
Ông lão đội đấu lạp có lòng hiếu thắng rất mạnh, không muốn để lại lịch sử đen tối trước mặt đồ đệ bảo bối của mình.
Làm đồ đệ ưu tú như thế, làm sư phụ nhất định cũng phải như vậy.
Ông ta đã chậm lụt về việc giác ngộ tư tưởng đại nghĩa nhân loại, ông ta quyết không cho phép những phương diện khác cũng chậm lụt như thế.
Dù sao đồ đệ bảo bối như vậy, trừ việc giác ngộ tư tưởng ra, nghiền ép toàn bộ mọi mặt, triệt để tín phục, khiến hắn sùng bái, khâm phục, hắn mới có thể cam tâm tình nguyện làm đồ đệ.
Bàn tính của ông lão đội đấu lạp đánh lạch cạch, nhấc quân cờ trong tay lên, đang suy nghĩ làm sao một lưới tóm gọn đồ đệ bảo bối của mình, lại phát hiện quân cờ trong tay có làm thế nào cũng không đặt xuống được.
Bởi vì lúc này ông ta mới muộn màng phát hiện, bản thân đã rơi vào vòng vây của Dịch Phong.
Đợi lúc này ông ta lấy lại tinh thần, về cơ bản đã không còn đường đi nữa.
"Ông thua rồi".
Dịch Phong thản nhiên cười nói.
"Đây đây đây, làm sao có thể".
Tính toán chớp mắt tan vỡ, chênh lệch to lớn trong lòng khiến vẻ mặt ông lão đội đấu lạp không thể tin nổi.
"Không được, lại ván nữa."
Trong lòng ông lão rất không cam tâm, bản thân sao có thể thua được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận