Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1981: Tư chất có hạn (1)

Cho dù là mấy đứa nhỏ tinh ranh ngày thường, cũng không dám tự tiện nằm bò lên nhìn lén qua khe cửa.
Dù sao.
Lúc này trong viện có lão tộc trưởng ghé đến.
Kẻ mạnh võ linh trong truyền thuyết này, là sự tồn tại như một vị thần ở trấn Thanh Hà, trong mắt mấy đứa nhỏ vạn phần kính sợ, ngay cả thiên tính tò mò lúc bình thường cũng giảm bớt không ít.
Lại nghĩ đến thành bại hôm nay có liên quan đến tiên sinh, lại càng hồi hộp ngoan ngoãn hơn, toàn bộ đều hiểu chuyện chờ bên ngoài học đường, không ngừng cầu nguyện tiên sinh có thể gia nhập dưới trướng lão tộc trưởng.
Ngoài cửa là cảnh tượng yên lặng căng thẳng, trong viện lại cực kỳ hòa hợp.
Ông lão tóc bạc tinh thần quắc thước, yên tĩnh ngồi trên ghế gỗ bên cạnh vuốt râu đánh giá.
Đôi mắt sáng suốt nhìn kỹ một lúc, vuốt râu trầm ngâm rất lâu, từ đầu đến cuối không hề nhận ra thanh niên ngồi cùng bàn có chỗ nào đặc biệt, chẳng qua chỉ là căn cốt phàm nhân bình thường mà thôi.
Không hề khoa trương khi nói rằng tư chất này là loại tầm thường ở trấn Thanh Hà.
Cho dù như vậy.
Ông lão vẫn không để lộ vẻ khác thường nào, gương mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa.
Gật đầu lên tiếng, vô cùng thân thiện.
“Ừm, không tệ.”
“Dịch tiên sinh dung mạo tuấn tú, khí độ nho nhã, gần đây lão phu rất hay nghe nói, hôm nay được gặp không hổ là người đọc đủ loại thi thư.”
Lên tiếng là khen ngợi, không bày vẻ cao nhân, cũng không tỏ vẻ kẻ mạnh võ linh, giống như trưởng bối người thân trong mắt lóe lên ánh sáng hiền từ, dường như rất xem trọng Dịch Phong tiên sinh dạy học duy nhất trấn Thanh Hà này.
Sau đó mới nói rõ chân tướng.
“Nhưng mà...”
“Tuổi tác của ngươi dường như đã qua nhược quán, căn cốt định hình linh tính có hạn, trừ phi dùng tôi thể đan cực phẩm nghịch thiên sửa mệnh, có lẽ mới được vài phần cơ hội.”
“Đáng tiếc tôi thể đan thật sự quá quý giá, chỉ có thế gia đại tộc nào đó mới sở hữu được, cho dù là lão phu cũng chỉ có lòng mà không có sức.”
“Nếu ngươi bước vào con đường tu tiên sợ là khó thành công, không phải là hành động sáng suốt.”
“Sự thật” mà ông lão nói ra có chút đau đớn, nhưng sau khi khen ngợi xong mới nghe thấy ngược lại thuận tai hơn một chút, hiện rõ EQ không tầm thường, chắc chắn đã có rất nhiều trải nghiệm phong phú.
Về tình về lý, câu này không còn gì để soi mói nữa.
Dịch Phong rất bình tĩnh không hề lên tiếng ngay, Ngụy Tiểu Vi bên cạnh lại sốt ruột, lặng lẽ đến gần thấp thỏm hành lễ.
“Lão tộc trưởng, đây...”
Vừa cất lời, ông lão đã nhìn thấu sắc mặt nàng, mỉm cười phất tay bảo.
“Không vội, không vội.”
“Tuy hắn không thích hợp con đường tu tiên, nhưng nếu có lão phu chỉ điểm, luyện tập vài thuật phòng thân vẫn không thành vấn đề, cho dù sau này có vô tình gặp yêu thú cũng có thể tự bảo vệ.”
“Chỉ cần ở trấn Thanh Hà ta một ngày, cả trấn chúng ta sẽ bảo vệ hắn chu toàn.”
Có được lời hứa này, Ngụy Tiểu Vi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngoái nhìn Dịch Phong rất lâu cũng không lên tiếng, châm chước một lúc, lặng lẽ đến gần mỉm cười an ủi.
“Tiên sinh, con đường tu tiên không thể cưỡng cầu, ngài cũng không cần nhụt chí...”
“Lão tộc trưởng đã nói ngài là người đọc đủ loại thi thư, tài năng văn chương mới là hiếm có nhất, đã vượt qua đa số những người trấn Thanh Hà chúng ta.”
“Sau này ngài theo lão tộc trưởng học thuật phòng thân chính là văn võ song toàn, càng là người nổi bật nhất trấn Thanh Hà ta!”
“Tương lai dù có gặp bất kỳ nguy hiểm gì, chúng ta cũng sẽ bảo vệ ngài, hơn nữa tu vi của ta cũng khá lợi hại, nhà chúng ta cách học đường không xa, chắc chắn bảo vệ ngài lúc nào cũng bình an…”
Nói đến cuối cùng, âm thanh tiểu cô nương càng lúc càng nhỏ, gương mặt ửng hồng cũng cúi thấp hơn một chút, dung mạo thanh tú thêm vài phần xinh đẹp.
Ý tốt của ông lão hiếm có, Ngụy cô nương cũng thật lòng quan tâm.
Đối diện với người dân chất phác như vậy, trong lòng Dịch Phong chỉ thấy ấm áp đã lâu chưa cảm nhận được, còn về những thứ khác trong mắt hắn đã sớm không quan trọng, bất kể là sống chết vinh nhục hay tu vi cao thấp, đã tan biến như làn gió từ lâu.
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của hai người, Dịch Phong phối hợp không khí mỉm cười hành lễ.
“Nếu đã như vậy, đa tạ lão tộc trưởng.”
Cuối cùng Ngụy Tiểu Vi thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nở nụ cười, lão tộc trưởng cũng vuốt râu gật đầu, mặt mang ý tốt.
Trong lúc mỉm cười tán thưởng, lấy ra một quyển sách từ trong tay áo.
“Tốt, tốt.”
“Tâm tính tiên sinh trầm ổn đúng là hạt giống hiếm có, có tâm cảnh bậc này lúc tu luyện chắc chắn sẽ có thành tựu, luyện thuật phòng thân là điều trong tầm tay.”
“Đây là thuật luyện thể truyền lại các đời trong tộc ta, ngươi nhận lấy đọc nhiều một chút, chờ sau khi thông suốt lão phu sẽ đích thân chỉ điểm cho ngươi.”
Dịch Phong nhận sách, nhớ kỹ lòng tốt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận