Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1114: Ríu ra ríu rít

Nàng hiểu rõ hết thảy bây giờ là ai cho nàng.
Cho nên nàng cũng sẽ không vì bản thân thức tỉnh Chí Tôn Hoàng Kim Cốt mà kiêu ngạo, nàng hiểu rõ Lâu Bản Vĩ có thể cho này thể chất này dễ dàng như vậy, thì cũng dễ dàng lấy về.
"Bạch cô nương xin đứng lên đi".
Ngô Phong vung tay lên, một cỗ lực nhẹ nhàng nâng Bạch Mị đứng lên.
"Bạch cô nương có tâm ý tốt như vậy, đại ca biết nhất định sẽ rất cao hứng. Lần này vốn là đại ca đích thân tới, nhưng đại ca có việc, cho nên không thể tự mình đế".
"Chỉ có điều đại ca nói ta mang hai viên cẩu lương của Cẩu ca cho ngươi."
"Đây, mau ăn vào nhanh đi".
Ngô Công lấy ra hai hạt cẩu lương, đưa cho Bạch Mị.
"Đa tạ đại nhân ban ân".
Bạch Mị thận trọng nhận lấy, như nhặt được bảo vật tốt.
Con ngươi Quan Lĩnh đứng cạnh trở nên tái mét.
Cái gì cái gì?
Còn có đại ca phía sau?
Hầu hạ?
Á, Quan Lĩnh nhớ ra cái gì đó, lần trước Tô Ngư Nhi đưa thiếp mời đều mời mấy nữ đệ tử đại tông môn, nhưng chẳng phải là nói muốn các nàng đi hầu hạ ca ca tốt gì đó sao?
Lúc ấy bởi vì chuyện này, Tô Ngư Nhi đắt tội với không ít người.
Thậm chí Quan Lĩnh cũng cảm thấy hoang đường. Bây giờ nghĩ lại, thế này sao lại hoang đường được, quả thực là kỳ duyên trời giáng!
Bởi vì lúc trước, chỉ có Bạch Mị đáp ứng với yêu cầu "hoang đường" của Tô Ngư Nhi, nhưng sau khi nàng về đã thức tỉnh Chí Tôn Hoàng Kim Cốt, điều này nói lên ý gì?
Ý là phía sau có một vị có thể tay không tạo ra Chí Tôn Hoàng Kim Cốt chứ sao!
Ngẫm lại, Quan Lĩnh cảm thấy bản thân mình điên rồi, trái tìm đều nhảy loạn lên.
"Ha ha ha."
Quan Lĩnh cất tiếng cười to, ôm lấy Tô Ngư Nhi mặt mũi đầy râu đâm tới.
"Đồ nhi ngoan, đúng là đồ nhu ngoan của ta!"
Mắt mũi Quan Lĩnh cười nhăn thành một đống.
Mặc kệ trước đây có được gì không, chỉ dựa vào quan hệ này của Tô Ngư Nhi, khiến hắn cảm thấy thân thể này vô cùng cứng rắn.
"Sư phụ ngươi làm sao vậy?"
Tô Ngư Nhi u oán hô, vẻ mặt không tình nguyện chùi nước bọt trên gương mặt xinh đẹp.
Quan Lĩnh lại không thèm quan tâm, ân cần đi bên cạnh Dạ Phong và Linh Vương.
"Hê hê hê... Đại nhân, xin hỏi một chút, vị đại ca kia còn thiếu người hầu hạ không, nếu thiếu thì ngài thấy ra được không?"
Nói xong, Quan Lĩnh xoay xoay cơ thể mình.
"Tiểu nhân lâu bàn rót nước đều được."
Dạ Phong lườm hắn một cái, phiền muộn nói: "Đại ca ta chỉ thích mềm mại, hiểu không?"
Đôi mắt Quan Lĩnh sáng lên, liền vội vàng gật đầu: "Hiểu hiểu hiểu".
Nói xong, hai chân kẹp chặt, hung hăng dậm đất, miệng liên tục lẩm bẩm, còn thiếu trực tiếp ríu ra ríu rít.
Quả nhiên.
Vì Chí Tôn Hoàng Kim Cốt mà hắn nhất thời mất hết lý trí.
"Đại nhân, ngài thấy được chưa?"
Mà sau khi thấy bộ dáng này của hắn, đám trưởng lão sau lưng mở rộng tầm mắt.
Ngay sau đó kêu gào ồn ào.
"Ta ta ta, còn ta nữa".
"Ha ha ha, lão phu có thể vừa mềm vừa cứng, toàn tâm với đại nhân".
"Ai dà, đừng thấy lão phu thân cao tám thước, nhưng trong lòng luôn cất giấu nội tâm thiếu nữ đó".
Một đám trưởng lão cuồng nhiệt vây quanh, tranh nhau chen chúc.
"Cút!"
Dạ Phong Ngô Công đen mặt, trong cơ thể quay cuồng suýt chút nữa phun trào, dẫn theo Linh Vương trực tiếp bay đi, để đám người Quan Lĩnh nhìn nhau.
"Nhìn nhìn nhìn cái gì, còn không tranh thủ thời gian luyện công đi".
Quan Lĩnh đen mặt hô lên, nhất thời uy nghiêm, đây vẻ tiên phong đạo cốt, làm gì có liên quan đến một màn vừa rồi?
Mà sau khi Dạ Phong Ngô Công và Linh Vương rời Vân Kiếp Môn.
Hai người áo đen bay tới, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người.
Một thanh kiếm ngưng tụ giữa không trung.
Hiện ra đầy hơi lạnh lẽo.
Lộ ra sát ý mãnh liệt, hoàn toàn tập trung vào Dạ Phong Ngô Công.
Thanh kiếm treo giữa không trung chỉ cần chủ nhân ra lệnh một tiếng, có thể xuất kích bất cứ lúc nào.
Cuối cùng.
Sau khi quan sát một hồi, chủ nhân thanh kiếm không kiên nhẫn nổi, sắc mặt sốt ruột dựng ngón tay lên.
"Vù vùi".
Trường kiếm rục rịch, vận sức chờ phát động.
Mắt thấy nên xuất kích, ngay thời khắc cuối cùng một tên nam tử khác ngăn hắn lại.
"Làm sao?"
Chủ nhân thanh kiếm hỏi.
"Muốn lấy mạng bọn chúng lúc nào không được. Nhưng trước tiên đừng vội, chỉ bằng đi theo trước đã, xem bọn hắn có nội tình gì?"
"Tiện thể tìm xem chuyện Triệu Kỳ mất tích có liên quan tới bọn hắn không".
"Làm rõ những chuyện này mới diệt trừ bọn hắn cũng không muộn".
Nghe vậy.
Chủ thanh kiếm gật đầu một cái, sau đó bàn tay vung lên, thu thanh kiếm đang lơ lửng kia về.
Cứ như vậy, hai người đứng lơ lửng giữa không trung, như Thượng đế quan sát Dạ Phong Ngô Công và Linh Vương từ đầu đến cuối.
Mà ở nơi khác.
Trong Vân Kiếp Môn.
Không ít trưởng lão đã nổi dậy.
Theo lời Dạ Phong Ngô Công, cùng với hành động tìm các nữ đệ tử xinh đẹp trong tông trước đó của Tô Ngư Nhi, mọi người ít nhiều đều tra xét nhu cầu của Lâu Bản Vĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận