Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1222: Chớp mắt trở mặt (1)

Tuy Phong Thiên Nguyệt cố hết sức che giấu, nhưng sao hắn có thể không nghe được lời đồn, vì để mình có thể vào truyền thừa tử vong, muội tử này và Bạch Cập đã đánh cược?
Cho nên trong lòng Dịch Phong vẫn có hảo cảm với muội tử này.
Mà có thể giúp muội tử này trở thành đảo chủ đời kế tiếp của đảo Phong Nguyệt như ý nguyện nàng ta, cũng là niềm an ủi duy nhất với con đường tìm chết lần này của hắn!
"Đúng rồi, còn hắn ta nữa".
Dịch Phong chỉ Phong Lăng Bắc nói: "Tiểu tử này là một nhân tài, phải trọng dụng."
Hứa Chư cau mày, ghét bỏ nhìn thoáng qua Phong Lăng Bắc.
Không ngờ Phong Lăng Bắc lại được Dịch Phong công nhận như vậy.
Có điều ông ta không để lộ ra mà là bình tĩnh đồng ý: "Yên tâm, đứa nhỏ Lăng Bắc này vốn là đệ tử kiệt xuất của ta, không cần tiền bối nói nhất định cũng sẽ trọng dụng".
Câu này khiến Phong Lăng Bắc chảy nước mắt gian khổ, bởi vì liên quan đến tiền bối Hứa Chư cũng đã công nhận hắn ta rồi.
"Đa tạ tiền bối".
Phong Lăng Bắc quỳ xuống cảm tạ.
"Đứng lên đi".
Sau khi Dịch Phong dìu Phong Lăng Bắc bèn lấy trường bào.
Với nơi đau lòng như đảo Phong Nguyệt này, hắn không muốn ở lại thêm giây phút nào nữa.
"Chuyện kế tiếp các người tự giải quyết đi, ta không ở lại nữa".
Dịch Phong thản nhiên nói.
Hứa Chư khẽ nhướng mắt, nhưng rất nhanh đã thu lại, vội vàng nói: "Sao tiền bối lại đi gấp như vậy, ta còn chưa đưa ngài đi dạo quanh đảo Phong Nguyệt mà".
"Không còn tâm trạng nữa."
Dịch Phong phất tay, tạm biệt đơn giản với hai tỷ đệ Phong gia bèn rời khỏi đảo Phong Nguyệt.
Hứa Chư dẫn nhóm cao tầng của đảo Phong Nguyệt tiễn Dịch Phong đến tận bờ biển, đưa mắt nhìn Dịch Phong rời đi mãi đến lúc không còn thấy bóng dáng.
Sau khi thấy Dịch Phong đi, Phong Thiên Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hứa Chư, cúi người nói: "Sư tôn."
Nhưng mà khiến người ta không ngờ là Hứa Chư lập tức trở mặt.
"Người đâu, bắt Phong Thiên Nguyệt lại!"
Sau khi ông ta nói xong, hai trưởng lão sau lưng đồng thời ập về phía Phong Thiên Nguyệt.
Phong Thiên Nguyệt sao có thể là đối thủ của hai trưởng lão được, gần như trong thoáng chốc đã bị hai người phong ấn tu vi, giam cầm ngay tại chỗ.
"Sư tôn đang làm gì vậy?"
Sắc mặt Phong Thiên Nguyệt thay đổi, ngẩng đầu hỏi Hứa Chư.
"Ngươi còn dám gọi ta là sư tôn, ngươi đĩ hạ phạm thượng, ý đồ mưu vị, lợi dụng gian kế hãm hại đồng môn, ngươi không xứng làm đệ tử của ta." Giọng điệu Hứa Chư lạnh lùng nói.
"Ngươi..."
"Vậy mà ngươi lại..."
Vẻ mặt Phong Thiên Nguyệt không thể tin nổi, nhìn lão nhân trước mắt, lần đầu tiên nàng ta cảm thấy xa lạ như thế, lạnh lùng như thế.
Nàng ta biết Hứa Chư thiên vị Bạch Cập.
Nhưng nàng ta hoàn toàn không ngờ Hứa Chư vậy mà thiên vị Bạch Cập đến mức độ này, Dịch Phong vừa đi khỏi ông ta đã không màng tất cả gây khó dễ, thậm chí một khắc cũng không đợi nổi...
Buồn cười là nàng ta vẫn luôn xem Hứa Chư như cha của mình.
Trong lúc lửa giận công tâm nàng ta nôn máu tươi.
"Lão súc sinh, ngươi dựa vào đâu đối xử với tỷ tỷ ta như vậy?"
Phong Lăng Bắc bên cạnh thấy vậy, mặc kệ sư tôn gì đó, gầm lên muốn nhặt kiếm giải cứu Phong Thiên Nguyệt.
"Hừ, phế vật".
Hứa Chư nhìn cũng chẳng thèm nhìn Phong Lăng Bắc, phất lòng bàn tay, sức mạnh hủy thiên diệt địa bao trùm Phong Lăng Bắc.
"Phụt".
Phong Lăng Bắc nôn máu giữa không trung, bay ngược ra ngoài, rơi xuống nước biển đen ngòm.
"Lăng Bắc".
Phong Thiên Nguyệt thấy vậy sắc mặt trắng bệch, đôi mắt giăng đây tơ máu, vùng vẫy thoát khỏi hai trưởng lão, điên cuồng lao về phía bờ biển.
"Còn dám chạy?"
"Rầm!"
Hứa Chư nặng nề đá Phong Thiên Nguyệt xuống đất.
Phong Thiên Nguyệt trọng thương nôn máu, ngã xuống đất.
Nhưng mà cảnh tượng Phong Lăng Bắc rơi xuống biển vẫn hiện lên trong đầu nàng ta, nàng ta nhẫn nhịn trọng thương trong cơ thể, cả người run rẩy nhìn về phương hướng của Phong Lăng Bắc, gian nan chống hai tay bò dậy muốn đi cứu Phong Lăng Bắc.
Một chưởng nặng nề kia của Hứa Chư, nếu không kịp thời cứu chữa, Phong Lăng Bắc nhất định sẽ chết.
Càng đừng nói đến trong biển đen kia còn có vô số thủy quái.
Nhưng vừa mới bò dậy, đôi ủng đen của Hứa Chư đã nhấc lên, đạp thẳng vào sống lưng của Phong Thiên Nguyệt, không thể cử động được nửa phần.
"A !"
Phong Thiên Nguyệt tóc tai bù xù gian nan muốn gượng dậy, nhưng bất đắc dĩ sau lưng nặng tựa ngàn cân, nàng ta chỉ có thể bất lực đau đến xé tim xé phổi nhìn về phía Phong Lăng Bắc rơi xuống.
Bất kể đệ đệ như thế nào.
Cho dù hắn ta yếu hơn nàng ta rất nhiều rất nhiều, nhưng từ trước đến giờ hắn ta luôn bảo vệ, yêu thương nàng ta vô điều kiện.
Thậm chí nàng ta hiểu rõ.
Thiên phú của Phong Lăng Bắc không kém hơn nàng ta chút nào, chỉ là từ nhỏ đến lớn hắn ta lén lút nhường tài nguyên tu luyện cho nàng ta mà thôi.
Nói là đệ đệ, nhưng càng giống như một người ca ca yêu thương nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận