Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 357: Trực tiếp phá vỡ đạo tâm

Bởi vì ván cờ này do Dịch Phong dựng lên quả thực quá sức ảo diệu, giống như một Võ Linh, cho dù ngươi đặt một cực phẩm võ học trước mặt hắn, hắn cũng không thể luyện thành, chỉ biết là nó rất lợi hại nhưng không cách nào lĩnh hội được mà chỉ có thể giương mắt nhìn.
Đương nhiên, cho dù không thể lĩnh hội nổi, nhưng người có thiên phú cũng có thể nắm bắt được một điểm nào đó.
Mà thời khắc này, Doãn Thánh Phu chính là như thế.
Mặc dù hắn đã hoàn toàn thất bại dưới tay Dịch Phong, nhưng thành tựu của hắn với kỳ đạo đã quá rõ ràng.
Hắn cẩn thận nghiền ngẫm nước cờ của Dịch Phong, luôn có cảm giác bản thân đã nắm bắt được cái gì đó, nhưng cụ thể là gì lại có chút mơ hồ không rõ.
Thế nhưng hắn biết rằng, chỉ cần nắm chắc và hiểu thấu đáo điểm này, kỳ nghệ của hắn sẽ tăng lên một bậc, đồng thời bước vào một cảnh giới mới.
Không thể nào.
Người hắn bỗng run lên, ánh mắt đây hy vọng nhìn về phía Dịch Phong.
Bởi vì hắn chắc rằng, chỉ cần có thể đấu với Dịch Phong thêm một ván, cho dù không thể lĩnh ngộ được sức mạnh đại đạo ẩn chứa trong đó, nhưng chỉ cần nắm bắt được cách bày bố của từng nước cờ của Dịch Phong, chắc chắn có thể khiến hắn lĩnh ngộ được điểm này.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Dịch Phong vừa uống rượu vừa nói.
Nhưng ngữ khí lại không có chút khách khí.
Nghe vậy, trên mặt Doãn Thánh Phu bỗng chốc đầy vẻ quẫn bách và xấu hổ, nhưng vẫn mặt dày khom người nói: "Kỳ nghệ của tiền bối quả thực cao siêu, là tại hạ đây có mắt không tròng, vãn bối cả gan khẩn cầu tiền bối, chơi với vãn bối thêm một ván."
Vừa nghe lời này, Dịch Phong nhất thời cảm thấy thú vị.
Khi nãy chơi cờ, hắn lúc thì còn nói lãng phí thời gian, lúc lại nói sợ ta làm bẩn bàn cờ của hắn, tỏ ra về như kiểu chết mẹ chết cha đến nơi, bây giờ thấy được kỳ nghệ của ta rồi thì lập tức lại tới quỳ gối liếm chân, còn gọi ta cái gì mà "tiền bối" ?
"Chẳng phải ngươi nói chỉ chơi một ván sao?"
Dịch Phong tỏ vẻ khinh thường, cười lạnh nói: "Lời này, là ngươi nói."
Nghe vậy, sắc mặt Doãn Thánh Phu bỗng chốc trở nên gượng gạo, vội vàng giải thích: "Ván cờ vừa rồi chơi cùng tiền bối, lợi ích mà ta thu được không nhỏ, khi nãy là ta có mắt như mù mới nói ra những lời đó, hiện giờ xin được thu lại, chỉ mong có thể chơi với tiền bối thêm một ván."
"Ngươi nói thu lại là thu lại sao?"
Sắc mặt Dịch Phong đầy vẻ khinh thường nói.
Sắc mặt Doãn Thánh Phu cực khó coi, nhưng vẫn kính cẩn khom người nói: "Là vãn bối đã sai, mong tiền bối cho ta thêm một cơ hội luận bàn giao lưu."
"Không chơi".
Dịch Phong trực tiếp từ chối, không hề khách khí nói: "Ngươi chơi chán ghê, còn không bằng lão Triệu bán đậu hũ ở quê ta, ngươi cũng xứng luận bàn giao lưu với ta cơ đấy?"
"Hừ, ta không rảnh để ở đây lãng phí thời gian với ngươi, tốt nhất là ngươi tự mình chơi đi".
Nói xong, hắn trực tiếp phất tay dời đi, không thèm để ý đến tên kia nữa.
Dẫu sao Dịch Phong vẫn là hiểu được, kính người thì người kính lại, người bất kính ta thì cứ lấy gậy ông đập lưng ông.
Ban đầu giả bộ lợi hại, Dịch Phong thực sự cho rằng tên kia cũng có chút bản lĩnh, vốn dĩ còn mong đợi có thể cho hắn chút kinh nghiệm đánh cờ.
Nhưng hiện giờ xem ra, chỉ là một cái bên ba hoa giỏi khoe khoang.
Lời nói không hề khách khí của Dịch Phong trực tiếp khiến cho khuôn mặt già nua của Doãn Thánh Phu đỏ bừng lên.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra, hắn như tê liệt ngồi phịch xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm, tràn đầy vẻ bất ổn.
Bởi vì câu nói "ngươi chơi chán èo" kia của Dịch Phong đã trực tiếp phá vỡ đạo tâm trong lòng hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ kia của Doãn Thánh Phu, sắc mặt của hai người bên cạnh cũng lộ rõ vẻ phức tạp.
Đặc biệt là Mộng Ly Tiên.
Nàng cũng giống như Doãn Thánh Phu.
Vốn dĩ đều gặp được một cơ duyên cực tốt nhưng lại vì bản thân có mắt như mù mà để uổng phí, thậm chí Doãn Thánh Phu còn vì thế mà phá vỡ đạo tâm trong lòng.
Nếu như không thoát ra được, chỉ sợ thành tựu cả đời này của Doãn Thánh Phu cũng chỉ có như vậy.
Lối vào vùng đất hỗn loạn.
Giữa không trung, hai bóng người một nam một nữ đang đứng đó.
Nữ mặc váy dài đen.
Nam tuổi chạc lục tuần, thân mang đạo bào.
"Này, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Sao lại giận dữ như thế?" Lão giả mặc đạo bào không nhịn được hỏi.
Nghe vậy, nữ tử mặc đồ đen với khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện về u sầu, trong ánh mắt ẩn chứa lãnh ý mãnh liệt.
Nhớ lại cảnh tượng xảy ra mấy ngày trước, nàng hận không thể trực tiếp ra tay giết người.
Nàng nhìn thấy Chung Thanh một mình ở lại thành Hán Xương, vốn tưởng rằng đây là cơ hội trời cho để nàng tiếp cận Chung Thanh, rồi từ đó tra rõ rốt cuộc có phải Chung Thanh thực sự có cơ thể Thần hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận