Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1825: Nhìn nhầm rồi (1)

Nhưng mà.
Chính là vào lúc gian thương mập đang bật cười thoải mái, bên tai lại vang lên tiếng la hét kinh ngạc!
“Mau nhìn xem! Mặt biển hình như có bóng người!”
Bóng người?
Gian thương nghe vậy sửng sốt, nghi ngờ quay đầu lại.
Nhóm người chếch bên phải hoảng hốt nghi ngờ không ngớt, đã bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Hình như có bóng người bay qua…”
“Đúng đúng đúng, hình như tại hạ cũng nhìn thấy!”
“Tu vi tại hạ thấp, nhưng cũng nghe vút một tiếng!”
“Đúng là như vậy! Bóng người kia xẹt qua, hình như đã đi xa rồi!”
Nhóm người bàn tán xôn xao càng lúc càng kịch liệt, dường như thật sự có chuyện như thế.
Người xung quanh cũng bị thu hút, không ngừng nghe ngóng tin tức mới mẻ, bắt đầu lan tràn vẻ mặt ngạc nhiên kích động.
Nhìn dáng vẻ ồn ào của nhóm người kia.
Đáy mắt rủ xuống của gian thương mập lóe lên vẻ khinh thường.
Sau đó bước nhanh đến gần phía trước, lộ ra nụ cười già đời ôm quyền lên tiếng.
“Haha…”
“Chư vị huynh đài nói đùa rồi.”
“Chúng ta ngồi thuyền cổ Vẫn Tinh hơn cả tháng, bây giờ tiến sâu vào biển cả, nếu nói nhìn thấy hải tộc và hải thú hoang cổ là chuyện bình thường, nhưng trên mặt biển sao lại có bóng người được?”
“Nhất định đây là lần đầu chư vị đến Vẫn Thần, lại bị dị tượng ban nãy hù dọa mới xảy ra ảo giác.”
Gian thương mập lên tiếng ổn định tình hình, trưng ra vẻ mặt kinh nghiệm phong phú.
Mắt thấy mọi người nghi ngờ nhìn chằm chằm.
Gã càng thêm chắc chắn những hành khách này ngờ nghệch không có kinh nghiệm, sau này nhất định có cơ hội để nắm bắt, cơ hội làm ăn ổn thỏa!
Nghĩ đến đây, gian thương mập mỉm cười giảng hòa.
“Lần đầu chư vị ngồi thuyền cổ, khó tránh khỏi nhất thời bị dị tượng dọa dẫm, xảy ra ảo giác thế này cũng là chuyện thường tình, có thể thản nhiên cười nói sau khi trải qua trời phạt biển cả, phong độ này khiến tại hạ theo không kịp.”
“Tại hạ Đào Thiển Hải, cũng biết đôi chút về Vẫn Thần, nếu các vị có chỗ nào khó khăn chắc chắn ta sẽ trợ giúp!”
Một câu nói đầy tình cảm.
Vừa cho mọi người mặt mũi, lại tự giới thiệu bản thân để quen mặt.
Nếu không ngoài ý muốn.
Trong đây nhất định sẽ có người mắc bẫy trở thành con dê béo của gã.
Đây chính là đánh hơi cơ hội làm ăn nhạy bén!
Chính vào lúc Đào Thiển Hải đắc ý ôm quyền.
Chếch bên trái thuyền cổ, không ngờ lại vang lên tiếng la hét kinh ngạc, còn vang dội chói tai hơn ban nãy!
“Trời mẹ!”
“Ta không hoa mắt đâu, thật sự có người ở trên mặt biển!”
“Không biết thần thánh phương nào, có thể cưỡi tọa kỵ vượt biển cả!”
“Tu vi của vị tiền bối này, thật sự khiến người ta nhìn mà than thở!”
Một loạt tiếng kinh ngạc bùng nổ, tất cả mọi người đều nằm bò lên lan can điêu khắc kích động dõi ra xa.
Đào Thiển Hải còn chưa hoàn toàn ổn định được hiện trường, đột nhiên không ai thèm để ý nữa, dê béo chạy mất không làm ăn được thì không nói, sắc mặt cũng có chút khó coi!
Cắn răng siết nắm tay, không cam lòng ngoái nhìn!
Mẹ nó...
Ta vẫn không tin, thật sự có người vượt qua biển cả!
Khi Đào Thiển Hải phẫn nộ quay đầu lại.
Nhìn thấy mặt biển phía xa quả thật có bóng người, gã sửng sốt ngay tại chỗ, khi để ý tọa kỵ quái lạ bên dưới người kia, càng nhìn càng thấy quen, đột nhiên hoảng sợ trợn to mắt!
“Chẳng lẽ...”
Mọi người chăm chú nhìn mặt biển.
Dịch Phong cũng cưỡi Mạn Mạn ngoái đầu lại.
Nhìn chằm chằm con thuyền cổ kia một lúc, ánh mắt cũng lộ vẻ ngạc nhiên gãi đầu.
“Ơ?”
“Ta còn tưởng ban nãy hoa mắt, kết quả vừa quay đầu nhìn lại, đúng là con thuyền khổng lồ khi trước, thế này cũng chậm quá rồi…”
Cưỡi Mạn Mạn lướt đi lâu như vậy, Dịch Phong không gặp gì cả.
Một mình đi lại trên mặt biển cũng hơi nhàm chán, trừ dọc đường lấy được chút sản phẩm từ biển ra không còn thu hoạch gì khác, vừa rồi suýt nữa còn làm ướt y phục, xui xẻo biết mấy!
Còn nói nguy hiểm gì đó.
Quả thật là nói nhảm!
Lúc này nhìn thấy thuyền cổ, Dịch Phong đột nhiên có cảm giác gặp lại bạn cũ, cho dù có ngồi con thuyền này hay không cũng chẳng sao, nhưng vẫn có thể nghe ngóng chút tin tức.
Nghĩ đến đây, Dịch Phong cưỡi Mạn Mạn đến gần.
Sau khi hắn càng đến càng gần.
Tọa kỵ ốc sên quái dị lọt vào tầm mắt, cũng nhìn thấy diện mạo hắn rõ ràng hơn.
Dần dà…
Tiếng bàn tán bùng nổ, bóng người dày đặc chen nhau đến gần trước lan can điêu khắc!
“A!”
“Hắn, hắn hắn hắn chẳng phải là người bị đuổi xuống thuyền khi trước sao!?”
“Trời ạ!”
“Thật sự là người này!”
“Vừa nãy gió bão khủng khiếp như vậy, sao hắn lại không có chuyện gì thế?!”
Sau khi tiếng la hét ngạc nhiên nổ tung.
Đảo Thiển Hải cũng biến sắc, chen lên phía trước nhóm người như nhìn thấy quỷ!
“Không thể nào…”
“Đây tuyệt đối không thể nào!”
“Nhiều năm nay chưa từng có ai đơn độc vượt biển, cũng không có ai hoàn hảo chẳng chút thương tổn khi trời phạt biển cả!”
Khi Đào Thiển Hải xác nhận người đến là Dịch Phong, hoảng sợ đến độ như hồn lìa khỏi xác, thậm chí mặc kệ tất cả gào thét thành tiếng, không còn dáng vẻ âm trầm lão luyện như xưa nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận