Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 346: Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục nhảy múa...

Hắn run run một cái.
Bịch.
Cứ như là phản xạ có điều kiện, hai chân rụng rời trên mặt đất.
Hắn có linh cảm.
Nếu mình không như vậy thì sẽ chết rất thảm.
"Có rượu không?"
Lâu Bản Vĩ hỏi.
"Có có có."
Vân Lang vội vàng lấy rượu ngon mình cất giấu kỹ ra, lấy thêm vài chén rượu, dâng tới trước mặt Lâu Bản Vĩ.
Lâu Bản Vĩ đổ đầy mấy cái chén, sau đó hô: "Hai người các ngươi, uống cho ta, hơn nữa phải uống một hơi."
Thấy thế, Thuỷ Hành và Vân Lang vội vàng bưng chén lên, hai người hiểu lòng nhau cụng chén rồi cạn sạch, tất cả chỉ là vì khiến cho vị gia gia trước mắt được vui vẻ.
"Biết điều đấy".
Lâu Bản Vĩ ngẩng đầu bắt chéo hai chân, cảm thấy vô cùng nhàn nhã tự tại.
Trên đùi, một con rết cũng lắc lư thân mình, trong miệng đệm thêm tiếng nhạc là lá la.
"Này này này, tiểu nương tử, mau nói, ngươi yêu ai?" Lúc này, Dạ Phong Rết Yêu chỉ vào Thuỷ Hành lớn tiếng hỏi.
Sắc mặt Thuỷ Hành khó coi.
Con mắt âm u liếc qua Dạ Phong Rết Yêu.
Từ khi nào một con rết Yêu Hoàng nho nhỏ cũng dám nói chuyện như vậy với nàng?
Thế mà, Dạ Phong Rết Yêu lại nhảy cẵng lên la to: "Ơ kìa, ca, ngươi mau nhìn xem, nữ nhân này đang lườm ta, ta là đệ đệ ngươi mà nàng còn dám coi khinh ta?"
Nghe vậy, Lâu Bản Vĩ hơi ngẩng đầu, một khí thế vô hình chợt đè ép Thuỷ Hành.
Vẻ mặt Thuỷ Hành sợ đến trắng bệch, vội vàng giải thích: "Tiền bối ta sai rồi, xin tiền bối bớt giận."
"Vậy ngươi mau nói xin lỗi ta" Dạ Phong Rết Yêu nhảy lên quát to: "Nếu như ngươi không xin lỗi thì nghĩa là coi thường ta, mà coi thường ta thì cũng chính là coi thường ca ca của ta".
Thuỷ Hành tức giận, cả người không ngừng run rẩy, nhưng nhìn thấy Lâu Bản Vĩ liếc mắt một cái, nàng vẫn cắn răng cúi đầu xuống không cam tâm nói: "Xin lỗi Yêu Hoàng đại nhân, là ta sai rồi.
"Hừ, thế còn được."
Dạ Phong Rết Yêu tỏ vẻ đắc ý, sau đó lại hô lên: "Đúng rồi, ngươi mau nói, ngươi yêu ai".
"Ta...
Thuỷ Hành vào giờ phút này sắp khóc rồi, nhưng cảm nhận được khí thế như có như không trên người Lâu Bản Vĩ, nàng kiên trì nói: "Yêu tiền bối tra nam."
Câu nói này làm cho Lâu Bản Vĩ trực tiếp lên thiên đàng, nhẹ nhàng sở phía sau cái vỏ cứng rắn của Dạ Phong Rết Yêu, gật đầu ung dung nói: "Không tồi nha rết nhỏ, khắc sâu vào tim ta".
Nghe vậy, cơ thể nhỏ của Dạ Phong Rết Yêu dựng đứng lên, ưỡn ngực, vẻ mặt thỏa mãn.
Sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Vân Lang, hô lớn: "Tiểu tử, hỏi ngươi, ai đẹp trai nhất?"
Vân Lang giật mình một cái, trong nháy mắt kịp phản ứng lại rồi nói: "Hồi bẩm Yêu Hoàng đại nhân, tra nam đẹp trai nhất".
"Được lắm, tiểu tử ngươi hiểu chuyện đấy".
Dạ Phong Rết Yêu hài lòng gật đầu.
Lâu Bản Vĩ cũng ngửa đầu tỏ vẻ cực kỳ thỏa mãn, phất phất tay hô: "Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục nhảy múa..."
Mà trải qua quá trình gấp rút lên đường trong thời gian ngắn, Dịch Phong và Hoang Vô Kính đi theo cẩu tử, cuối cùng cũng về tới chỗ Lâu Bản Vĩ cách đó không xa.
Nhưng mặc dù Hoang Vô Kính đang gắng sức che giấu, Dịch Phong vẫn nắm bắt Hoang Vô Kính có gì đó sai sai.
"Lão ca, có về tâm trạng ngươi không tốt lắm!"
Dịch Phong hỏi.
"Ta không sao."
Hoang Vô Kính gắng gượng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng sâu trong khoé mắt vẫn tràn ngập vẻ nghiêm túc như trước.
Bởi vì Thuỷ Hành, nữ nhân này không xuất hiện, cho nên trong lòng hắn từ đầu đến cuối đều bất an.
Đây là phiền phức lớn.
Thật không biết trả lời ra sao.
Thậm chí trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, sau khi đợi sương mù tản đi, hắn đưa Dịch Phong ra khỏi vùng đất hỗn loạn này trước.
Đến lúc đó gặp được Thuỷ Hành, cũng không còn liên lụy đến Dịch Phong nữa.
Nói cách khác, chính Hoang Vô Kính hắn, dường như cũng chạy trốn thuận lợi hơn chút...
Hai người một chó, cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.
Bọn họ liếc mắt thì thấy Lâu Bản Vĩ dựa trên thân cây, trông có vẻ nhàn nhã như sắp ngủ.
Đồng thời bên cạnh chân hắn còn có bóng dáng của một nữ tử làm cho người ta mê man bất định đang nửa quỳ, đấm chân cho hắn.
Trên mặt đất.
Còn bỏ lại chén rượu và bầu rượu đã uống xong.
Mùi rượu phảng phất bốn phía, dường như có thể liên tưởng đến việc vừa rồi ở đây đã xảy ra chuyện gì.
"Lão đệ, hộ vệ này của ngươi biết cách hưởng thụ thật đấy!"
Hoang Vô Kính vừa cười vừa nói.
"Đúng thế, hưởng thụ thật".
Dịch Phong ngoài cười nhưng trong không cười, hai con mắt âm trầm, nhìn chằm chằm hết mức vào Lâu Bản Vĩ sắp ngủ.
Hắn muốn xem xem, cái đầu lâu vỡ này có thể làm trò con bò trước mặt hắn đến khi nào.
Hoang Vô Kính lắc đầu, mặc dù không biết hộ vệ này của Dịch Phong kiếm đâu ra nữ nhân ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, nhưng việc đó cũng không liên quan đến hắn.
Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy Vân Lang, trong lòng có hơi vui vẻ.
Vốn tưởng rằng Vân Lang lành ít dữ nhiều, nhưng thật sự không ngờ còn bình an quay trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận