Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 190: Sức mạnh của Phệ Thiên Hoàng

“Lang Hoàng, ta thật sự không có lừa ngươi.” Ngao Vân quỳ trên đất tiếp tục nói: “Hơn nữa Tam hoàng tử cũng không phải là đồ ăn hại theo lời ngươi, bởi vì hắn có quý nhân trợ giúp nên đã tới cảnh giới Yêu Tôn.”
“Yêu Tôn?”
Đầu tiên là Ngao Trung cả kinh, sau đó trong giọng nói mang theo tức giận nói: “Ngao Vân, ngươi nói khoác còn hơn cả lão già Ngao Kim kia, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy bổn hoàng thật sự sẽ tức giận đấy!”
“Lang Hoàng, ta chưa hề nói dối một câu nào, ngươi thử một chút sẽ biết!” Ngao Vân cung kính dâng sợi cay bằng hai tay nói.
“Được, vậy nếu thứ này không giống như lời ngươi nói ta sẽ giết ngươi, được chứ?”
Vẻ mặt Ngao Trung bình tĩnh, nhìn Ngao Vân đang quỳ trên mặt đất nặng nề nói, bây giờ hắn thật sự tức giận, trước thời khắc đầy nguy cơ này mà một quản gia nho nhỏ cũng dám trêu đến trên đầu hắn!
“Mặc cho Lang Hoàng xử lý.”
Ngao Vân vẫn quỳ trên đất không chút do dự nói.
Nghe vậy.
Sắc mặt Ngao Trung trầm xuống, hạ giọng nói: “Ngao Vân à Ngao Vân, xem ra ngươi thật sự muốn chết, tốt lắm, ta sẽ thỏa mãn ngươi.”
Nói xong hắn giật lấy túi to trên tay Ngao Vân, khinh thường nhìn thoáng qua, ăn một lần cả nửa túi.
Khi hắn ăn hết nửa gói sợi cay, vừa nãy đang không chú ý, giờ đột nhiên giương mắt nhìn.
Ngay lúc này.
Cảm giác như một ngọn lửa bùng cháy bốc lên trong cơ thể, như thể muốn thiêu đốt hắn, sắp sửa phun trào.
“Cái này cái này… sức mạnh lớn thật, ta nhịn không được rồi...”
“A!”
Cuối cùng, Phệ Thiên Hoàng Ngao Trung gào lên một tiếng, tóc hắn đột nhiên dựng đứng hết lên, cả khuôn mặt cũng đã trở nên đỏ bừng.
“Lang Hoàng, ngươi, ngươi sao vậy?”
Nhìn thấy cảnh này, Ngao Vân tỏ vẻ sốt ruột gào lên.
“Hà, hà!”
Ngao Trung thở hổn hển, đôi mắt đỏ rực nhìn xung quanh, đồng thời hét lên: “Phu nhân, phu nhân, phu nhân đang ở đâu?”
“Khởi bẩm Lang hoàng, phu nhân đang ở tẩm cung sau điện.”
Ngao Vân vội vàng nói.
Ngay khi giọng hắn vừa sứt, Ngao Trung liền lao qua mái nhà, mang theo một nguồn năng lượng khổng lồ, bay về phía tẩm cung.
Bên trong tẩm cung.
Phu nhân đang chuẩn bị ngủ, nhưng lại phát hiện cửa bị đập mạnh, Phệ Thiên Hoàng đầu tóc dựng ngược xông vào.
“Phu quân, ngươi sao vậy?”
Phu nhân kinh ngạc nhìn Phệ Thiên Hoàng, phát ra âm thanh không thể tưởng tượng nổi.
“Phu nhân đừng nói chuyện, đừng hỏi nhiều, cứ nằm xuống đi!”
Vừa nói, khí tức trên người Phệ Thiên Hoàng khuếch trương đến cực điểm, xé toạc một tiếng, quần áo trên người rách thành từng mảnh, sau đó đỏ mắt lao về phía phu nhân.
“Ầm!”
“Ầm ầm ầm!”
Suốt nửa đêm, toàn bộ Phệ Thiên Cung trở nên nhốn nháo, ngoài tiếng thở gấp của Phệ Thiên Hoàng, phòng ngủ của phu nhân thỉnh thoảng còn có tiếng tường sập.
Rất lâu rất lâu sau.
Ngọn lửa trong người Phệ Thiên Hoàng mới hạ xuống, xung quanh hắn đã biến thành một mảnh hoang tàn.
“Thật là một thứ mạnh mẽ, lại có thể có tác dụng mạnh đến như vậy!”
Phệ Thiên Hoàng nhớ lại nguồn năng lượng khổng lồ trong cơ thể mình, tiếng rầm rì không thể tưởng tượng nổi, mới phát hiện Ngao Vân không hề lừa hắn, con trai hắn Ngao Khánh, đem về cho hắn thứ thật sự là bảo vật xoay chuyển càn khôn.
Hắn không chỉ vô tình đột phá đến cảnh giới bán Tôn, thậm chí khi luồng năng lượng đó đang ở mức mạnh nhất, sức chiến đấu của hắn đã tăng vọt lên tới Yêu Tôn.
Nỗi kinh hoàng trong lòng khiến hắn rất lâu cũng chưa thể hồi thần lại.
Khi hắn hoàn thần lại, đột nhiên phát hiện phu nhân hắn đang nằm trong đống đổ nát trước mặt, chỉ còn một hơi thở yếu ớt.
“A!”
“Phu nhân!”
“Phu nhân, nàng sao rồi?”
“Người đâu, mau, mau cứu phu nhân.”
Phệ Thiên Hoàng sốt ruột thốt lên, vội bắt đầu hô to.
Thấy như vậy, vô số cao thủ của Phệ Thiên Cung Điện chạy tới, khi nhìn thấy cảnh này, từng người một đều trở nên ngẩn tò te.
Phệ Thiên Lang Hoàng.
Khủng bố.
Nhưng sau khi vội vàng điều trị, biết được phu nhân bình an vô sự, Phệ Thiên Hoàng mới điều chỉnh lại bản thân, trở về đại điện.
“Ngao Vân, Ngao Vân đâu!"
Hắn hét lớn.
“Có tiểu nhân.”
Ngao Vân vội vàng chạy tới, đồng thời hai tay dâng lên nửa gói sợi cay mà lúc trước Phệ Thiên Hoàng để lại.
“Ha ha ha!”
Sau khi nhận lấy nửa gói sợi cay đó, Phệ Thiên Hoàng cười lớn, vỗ vai Ngao Vân khen ngợi nói: “Tốt lắm, Ngao Vân, ngươi có công lớn!”
“Lang hoàng, ta nào có công lao gì, đây đều là công lao của tam hoàng tử.” Ngao Vân vội vã nói.
Nói như vậy, Ngao Trung mới nhớ tới đứa con trai thứ ba của mình, bắt lấy Ngao Vân vội vàng hỏi: “Lúc trước ngươi nói, Khanh Nhi được cao nhân giúp đỡ, đã đột phá Yêu Tôn từ lâu rồi, có thật không?”
“Hoàn toàn là thật.” Ngao Vân nói.
Nghe được điều này, Ngao Trung vừa kinh hãi vừa kinh hỷ.
Kinh hỷ là đứa con trai phế vật của hắn, đã thực sự đi trước hắn và trở thành một Yêu Tôn.
Kinh hãi là vị cao nhân đằng sau hắn.
Rốt cuộc phải có sức mạnh như thế nào mới có thể khiến cho đứa con trai phế vật đó đột phá Yêu Tôn? Hơn nữa phải có thủ đoạn cao siêu tới mức nào mới có thể tạo ra những thứ đồ ăn tuyệt đỉnh này! ?
Nhìn những sợi cay trong tay, hắn hồi lâu cũng chưa thể bình tĩnh được.
Sau đó cẩn thận cất đi, cất vào trong ngăn bí mật của y phục, cất giống như cất một bảo bối.
Đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện, vội vàng chạy tới đại lao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận