Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 224: Ta mở Thiên Môn?

Tuy rằng là thế giới không bình thường, mặc dù là tu sĩ thì sao, đều sẽ chết, cũng sẽ bị người chém chết dưới kiếm.
Tốt hơn hết là hãy sống một cuộc sống bình thường và là một người bình thường.
An nhàn mới tốt.
Phóng khoáng tự do càng tốt.
“Má!”
“Cũng may là bổn công tử giỏi trốn, nếu không đã ngỏm rồi.”
Lúc này, Vu Võ Kiệt mới vừa chui từ trong đất ra bước từ bên kia đường tới, trong miệng vừa chửi hai tiếng, liền nhìn thấy một đám người tập trung tại cổng võ quán.
Với ý nghĩ xem náo nhiệt, hắn lặng lẽ bước tới.
“Hầy, vô tình đến đây, hóa ra là đồ rác rưởi này!” Vu Võ Kiệt nhìn Dịch Phong đang nhắm mắt đắm mình vào lục huyền cầm, nói ra giọng nói khinh thường.
Tuy nhiên, khi tiếng đàn đập vào tai, hắn đã rất bất ngờ.
Âm thanh này, thực sự rất hay.
Hơn nữa bản nhạc này, dường như cũng rất tuyệt vời, một người tu luyện như hắn cảm thấy tâm tình hòa nhã sau khi nghe bản nhạc này.
Vô tình, hắn cũng đã bị mắc kẹt vào đó.
Một lúc lâu sau, tiếng lục huyền cầm từ từ dừng lại.
Nhiều người ở dưới bậc thang, hướng ánh mắt biết ơn về phía Dịch Phong, thậm chí còn mang theo vẻ xúc động.
Cũng không ít người cảm thấy nghe hay, vỗ tay khen ngợi.
“Chậc, thứ rác rưởi này chẳng làm được cái gì ra hồn, nhưng không thể không nói, hắn chơi cái món này cũng ra dáng phết đấy.”
Trong góc, Vu Võ Kiệt cũng không tự chủ được gật đầu.
Mặc dù coi thường Dịch Phong như một thứ rác rưởi, nhưng hắn không thể phủ nhận khúc này được, ngay cả khi hắn đã rời đi rất xa, ca khúc này vẫn còn vang vọng trong tâm trí hắn.
“Vu Võ Kiệt, hoá ra ngươi ở đây?”
Lúc này, một bóng người lướt qua và dừng lại trước mặt Vu Võ Kiệt.
Chính là Bành Tiên Nhi.
Thấy vậy.
Sắc mặt Vu Võ Kiệt hơi thay đổi, vẻ mặt xấu hổ không dám nhìn thẳng vào Bành Tiên Nhi.
“Ha ha, phải, phải!”
Rõ ràng, sở dĩ hắn không trở về Thanh Sơn Môn mà lại lang thang trên con phố này là để tránh Bành Tiên Nhi.
Suy cho cùng, hắn thề sẽ tự mình mở Địa Môn, nhưng mà hắn lại trốn chui trốn nhủi trong đất nhiều ngày.
Hắn vốn dĩ không có mặt mũi để gặp nàng nữa.
“Ngươi thực sự làm ta ngạc nhiên đấy, không chỉ mở được cổng vào Địa Môn, còn mở được Thiên Môn, lại còn có thể còn bình an vô sự nữa.” Dưới tấm màn che, Bạch Tiên Nhi nói lời khen ngợi.
“Hả?”
“Thiên Môn?”
“Ta mở Thiên Môn?”
Vu Võ Kiệt sắc mặt kinh hãi, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi hỏi.
“Lẽ nào không phải là ngươi mở?” Bành Tiên Nhi khẽ cau mày.
Vu Võ Kiệt đảo mắt, ngay lập tức hiểu ý lời nói của Bành Tiên Nhi, rõ ràng là Thiên Môn đã được mở ra mà không rõ lý do, hơn nữa bị Bành Tiên Nhi hiểu lầm là hắn, vì vậy hắn nhanh chóng nói: “À, đúng, đúng, nhìn trí nhớ của ta này, là ta đã mở nó, ha ha ha…”
Vừa hay hắn không có mặt mũi để nhìn Bạch Tiên Nhi, chi bằng tương kế tựu kế, trả lời lại.
“Nhưng sau khi ngươi mở ra Thiên Môn, tại sao lại không tìm ta?” Bành Tiên Nhi thản nhiên hỏi: “Lẽ nào, ngươi không muốn có thưởng sao?”
“Cái, cái này làm gì mà dễ tìm, suy cho cùng các ngươi đều bận rộn, hơn nữa chỉ là việc mở Thiên Môn cỏn con mà thôi, nào cần phần thưởng gì chứ!” Vu Võ Kiệt cười ha ha nói.
Rõ ràng, hắn rất chột dạ.
Dưới tấm màn che, Bành Tiên Nhi trông rất ngạc nhiên.
Vu Võ Kiệt trước mắt, hình như có vẻ hơi khác với những gì mà nàng được biết.
Với cái kiểu ngốc nghếch của hắn, sau khi mở Thiên Môn, sao có chuyện không đến nơi của nàng để giành công cơ chứ?
Điều này thực sự gây ấn tượng với nàng.
“Nếu đã như vậy, sau này ngươi có đi theo ta không?” Bành Tiên Nhi đôi mắt hơi chuyển động, nhẹ nhàng hỏi.
“Ha ha, như vậy có được không?” Vu Võ Kiệt vẫn thấy hơi bất an, bởi vì hắn biết rõ, quả thật việc mở Thiên Môn không liên quan gì đến hắn.
“Lẽ nào, ngươi không muốn trở thành nam nhân của ta sao?” Bành Tiên Nhi tỏ vẻ ngại ngùng, bàn tay ngọc đang đặt trên cằm Vu Võ Kiệt, nhẹ nhàng khiêu khích, thản nhiên nói.
Thái độ của Bành Tiên Nhi ngay lập tức khiến đầu Vu Võ Kiệt nóng bừng.
Ánh mắt hắn nhìn Bành Tiên Nhi tràn đầy cuồng nhiệt, hắn mặc kệ việc liệu có bị lộ hay không, cất bước đi theo Bành Tiên Nhi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tất cả thế lực đều nhìn chằm chằm vào lăng mộ của Giang Vũ.
Trải qua rất lâu, cơ quan bên trong dường như đã biến mất, mà dường như bóng ma sương mù màu đen đáng sợ nhất đã tiêu tan.
Mọi người phỏng đoán, cùng lắm nửa ngày nữa là có thể vào lại cổ mộ.
Vì vậy, vào lúc này, vô số người tu luyện đã tụ tập ở cổng Thạch Môn.
Trên mặt của mỗi người, ai nấy đều tràn đầy tự tin, nhất định phải đoạt được bảo vật bên trong.
Nhìn dáng vẻ cấp bách của mọi người, hiển nhiên ai nấy đều đã chuẩn bị đầy đủ.
“Tiểu thư, chúng ta thật sự không vào sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận