Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 268: Qua đêm ngay dưới mí mắt người ta

Tất cả mọi người gật đầu, bây giờ không thể chạy trốn, cũng không thể đánh, chỉ có thể tạm thời ẩn thân trong trận, như thế mới bảo vệ được tính mạng.
“Trận ẩn nấp này không gian có hạn, chúng ta có quá nhiều người, cho nên các ngươi nhanh chóng di chuyển lại gần ta trong tư thế ngồi xổm, để không gian vừa đủ!” Lý Thư Hoa vội vàng nói.
Nghe vậy, mọi người di chuyển, ngồi xổm sát bên người Lý Thư Hoa.
“Trận pháp ẩn thân, khởi động!”
Với quyển trục trong tay Lý Thư Hoa, sức mạnh không gian lập tức bao phủ tất cả mọi người, sau đó hơn chục người biến mất trong không khí.
Chỗ cao mình của đại trận ẩn thân chính là điểm này.
Có thể tự mình hình thành một không gian nhỏ, thế giới bên ngoài không thể nhìn xuyên qua, nhưng họ có thể nhìn thấy từ bên trong ra bên ngoài.
“Hừ!”
“Thứ loài người sâu kiến, ngươi tưởng ta không biết ngươi trốn ở đâu sao?”
“Phương pháp che giấu ngu ngốc, xem bản tổ dùng sức phá vỡ nó như thế nào...”
Trong thân cây, một đôi mắt mọc ra, bộc phát sức ép đáng sợ.
Nhưng đúng lúc này.
Sức mạnh vô hình bao trùm toàn bộ không gian, hoàn toàn trấn áp sự kiêu ngạo vừa rồi của Tống Kha.
“Có chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt của Tống Kha thay đổi rõ rệt, ánh mắt sắc bén đột nhiên nhìn quanh.
Bởi vì sức mạnh này, thực lực Yêu Thánh của hắn cũng bị bóp chết, hoàn toàn không thể thi triển ra được.
“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
“Sao mà vô duyên vô cớ xuất hiện một sức ép vô hình như vậy chứ!”
Tống Kha khó hiểu.
Đúng lúc này, có hai bóng người chậm rãi đi qua đây.
“Nơi ma quái này, trông thật u ám, sao không thấy dã thú!” Vừa đi, Dịch Phong vừa nói không nên lời.
“Đúng vậy, hơi kỳ lạ!”
Chung Thanh gãi đầu, trong lòng cũng tràn đầy nghi ngờ.
“Quên đi, chúng ta đến phía trước xem xem, vừa rồi ở đây có tiếng động lớn, không biết có phải là có dã thú lớn không!” Dịch Phong nhẹ giọng nói.
Nhìn thấy hai người này, trong mắt Tống Kha lộ ra sát ý!
Hắn vẫn chưa quên việc hai người tên này đã giết tất cả thuộc hạ của hắn, còn làm tan biến một phân thân của hắn.
Nhưng mặc dù nóng lòng muốn lột da của hai tên này ra, nhưng luồng sức mạnh thần bí vẫn áp chế tu vi của hắn hệt như cũ.
Điều này vô hình trung tạo cho hắn cảm giác khủng hoảng rất lớn, khiến hắn sợ hãi không dám cử động.
“Hừ, loài người, để cho các ngươi đi trước, chờ ta thoát khỏi luồng sức mạnh áp chế này, sau đó ta lại đến chăm sóc các ngươi cẩn thận!”
Trong bóng tối, ánh mắt Tống Kha chuyển động, ẩn náu xuống phía dưới.
Dịch Phong đưa Chung Thanh đi một vòng xung quanh, cũng không thấy con thú nào có thể khiến Chung Thanh luyện tay.
“Hay là hôm nay cứ như vậy đi đã đồ đệ!” Dịch Phong nhìn sắc trời, nới với Chung Thanh: “Tìm một nơi gần đây để qua đêm nhé!”
“Vâng sư phụ!”
Chung Thanh gật gật đầu, trong lòng chợt phát hiện cái gì, vội vàng kêu lên: “A, sư phụ, ở đây có một cây hòe lớn quá.”
Nghe vậy, Dịch Phong cũng nhìn sang, không khỏi sửng sốt.
Cây hòe này lớn thật, sợ mấy chục người nắm tay mới có thể ôm hết được, không hổ danh là một thế giới kỳ lạ, sợ rằng trên cả trái đất cũng không có cây hòe nào lớn như vậy!
“Được rồi, cứ nghỉ ngơi dưới gốc cây này một đêm, trời mưa cũng không sợ!”
Sau khi Dịch Phong nhìn xung quanh, hắn lấy đồ ra và dựng trại dưới cây hòe.
“Chậc chậc!”
Trong không gian ẩn thân, Lý Thu Hoa và những người khác quan sát cảnh tượng này, đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Hai người này thực sự rất táo bạo, vậy mà còn dám đã qua đêm dưới bụng Tống Kha.
Điều khiến họ kinh ngạc hơn là, lúc nãy Tống Kha vẫn còn hung hãn, giờ phút này lại im hơi lặng tiếng.
Vậy chẳng phải là, ngay cả Tống Kha là một kẻ đã phá Thánh cũng sợ bọn họ hay sao?
“Vậy bây giờ chúng ta có cần phải ra ngoài không?” Có người hỏi.
“Ta nghĩ tất nhất là cứ im lặng quan sát động tĩnh trước đã, chưa kể ở đây là bên dưới Tống Kha, chúng ta cũng chưa nhìn thấu được hai vị này là ai, nếu có xung đột gì thì chúng ta cũng đâu chống đỡ được đâu!” Dương Thiên Vũ nói.
Nghe đến đây, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên phát hiện Dịch Phong ở dưới gốc cây nhìn về phía bọn họ, tức thì đứng dậy đi về phía bên này.
Nhìn thấy điều này, Lý Thư Hoa và những người khác đột nhiên sợ hãi.
“Hắn, hắn có thể nhìn thấy chúng ta sao?”
Dương Thiên Vũ chấn động.
“Không, không thể nào, tuyệt đối không thể, đại trận ẩn thân này là một không gian nhỏ, hắn không thể dùng mắt thường để nhìn thấy chúng ta xuyên qua kết giới không gian được.” Lý Thư Hoa lắc đầu giải thích: “Cho nên việc hắn bước tới đây, có lẽ là sự trùng hợp!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
E rằng đúng như Lý Thư Hoa đã nói, việc Dịch Phong đến đây là một sự tình cờ.
Nhưng đúng lúc này, Dịch Phong đột nhiên hỏi: “Lại là các ngươi, sao các ngươi ngồi xổm ở đây thế, đi đại tiện tập thể đó hả?”
Cái gì?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, choáng váng.
Mặt Lý Thư Hoa càng đỏ bừng.
Rõ ràng, cái họ gọi là đại trận ẩn thân, hoàn toàn không thể ngăn cản tầm mắt của Dịch Phong.
Và vì đã bị đối nhìn thấu, nên họ không cần phải giả vờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận