Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 300: Ngươi hiểu được ý của ta không

Nhìn bụi trên mặt đất, Bành Tiên Nhi hít sâu một hơi.
Hành vi này trước kia nàng nghĩ đến, cả đời này đều không thể xảy ra được.
Nhưng cơ hội đột phá Võ Tôn ở trước mắt, cho dù có mất mặt nàng cũng sẽ chịu đựng.
Nàng ở dưới khăn che mặt, cắn răng một cái, cầm một khối đất ướt lên nhét vào trong miệng ngay lập tức.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi.
“Chết tiệt!”
Nàng đột nhiên ném khối bùn đất trong tay xuống, bay về dòng sông ở phía xa kia.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đệ Ngũ Trường Không và Vân Tiên Khuyết liếc nhau, vội vàng đến gần quan sát.
“Phụt!”
Bỗng nhiên, Đệ Ngũ Trường Không nhịn không được cười to lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Vân Tiên Khuyết mặt mũi đầy buồn bực hỏi.
“Phì ha ha ha, cái này, cái này căn bản không phải là canh tiên sinh làm đổ, mà là nước tiểu!” Đệ Ngũ Trường Không ôm bụng cười to nói.
Vân Tiên Khuyết sắc mặt hơi biến đổi, sau đó cũng nhịn không được mà che miệng cười.
Đáng lắm!
Ai bảo nàng ta lúc đầu còn giả bộ thanh cao.
Trong thời gian tiếp theo, đám tu sĩ giống như muốn xốc ngược đáy của mảnh đất này lên, sau đó mới coi như là từ bỏ.
Mà sau khi đột phá, đám người Lý Thư Hoa mặt mũi tràn đầy vui sướng, mâu thuẫn vừa rồi hình như cũng không hề để tâm đến.
“Các vị, có được phong thái này, vị tiên sinh đó chắc chắn là Võ Tiên!” Vân Hạo Thiên cảm khái nói: “Cũng không biết, vị tiên sinh này đến Ninh Sa của ta, rốt cuộc là vì chuyện gì!”
Nghe vậy.
Mọi người trầm mặc lại.
Đây cũng là những gì bọn hắn suy đoán trong lòng.
Một vị cao thủ mạnh mẽ như vậy, đột nhiên đến Ninh Sa, nếu như không có mục đích thì không thể nào.
Hơn nữa hắn vừa đến đã giết chết một con yêu thú cự giao Đế Phẩm thì khỏi phải nói, lại còn mơ hồ thay đổi kết cấu thế lực của Ninh Sa.
Chẳng hạn như Thiên Kiếm Môn, sau lần đột phá này, chắc chắn bọn họ lót đáy rồi.
“Các vị tiền bối.”
Lúc này, Vân Tiên Khuyết đi tới nói: “Ta đã từng nghe Lục Thanh Sơn của Thanh Sơn Môn ở thành Bình Giang nói, rất có thể vị tiên sinh này đang chơi một ván cờ lớn, mà Ninh Sa, có lẽ là một phần quan trọng trong ván cờ của hắn, cho nên lần này hắn đến Ninh Sa, thế cục gì đó ắt sẽ được bày ra.”
“Cái kia theo như ngươi nói, vậy chúng ta không phải là quân cờ trong đấy sao?” Dương Thiên Vũ hoảng hốt nói.
“Chắc là vậy.”
Vân Tiên Khuyết gật đầu, nói: “Nhưng điều đó thì sao?”
Điều này vừa hỏi, trực tiếp làm Dương Thiên Vũ tặc lưỡi, cũng làm mọi người sôi nổi gật đầu.
Đúng vậy.
Giống như quân cờ của hắn, thế thì sao?
Chẳng lẽ, không phải một điều vinh dự sao?
Nghĩ đến điều này, mọi người lại có chút kích động, bởi vì chưa chắc việc trở thành quân cờ là chuyện xấu, có lẽ nếu không cẩn thận thì có khi hồn phi phách tán, nhưng đồng thời đi kèm theo đó là những cơ duyên lớn!
Nhìn về hướng đám người Dịch Phong rời đi, một đám người bắt kịp mà ngầm hiểu ý lẫn nhau.
Ngoại trừ khả năng đi theo mà nhặt được một cơ duyên, có lẽ những hành động tiếp theo của Dịch Phong, có thể phỏng đoán ra được gì đó.
Nếu như nắm bắt được một chút tiên cơ, đó chính là thời khắc “cá chép vượt vũ môn”.
Hai ngày sau, đám người Dịch Phong trèo đèo lội suối, cuối cùng theo giáp giới chân chính tiến vào Ninh Sa.
“Các vị tiên sinh, thành Gia Nghĩa phía trước là nơi ở của Lý gia, nếu không thì đến gia tộc ta nghỉ ngơi mấy ngày đi?” Lý Nhất Hàm khẩn trương hỏi.
“Như vậy, có phải không tiện lắm không?”
Dịch Phong cười hỏi.
“Sao lại không tiên chứ, tiên sinh quá khách khí rồi.” Lý Nhất Hàm vội vàng nói, ngược lại còn sợ Dịch Phong không tới thôi, dù sao những nhân vật giống như Dịch Phong mà chịu đến gia tộc của nàng, chỉ sợ thật sự có thể bồng tất sinh huy.
“Vậy đa tạ rồi!”
Nghĩ thầm nữ tử này càng ngày càng tốt, Dịch Phong lập tức sảng khoái đáp ứng.
Suốt mấy ngày nay, đều không có một giấc ngủ nào thoải mái, ở chỗ này nghỉ ngơi sắp xếp lại cũng rất tốt.
Đám người đi vào thành Gia Nghĩa.
Thành Gia Nghĩa nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, có rất nhiều thành trì như thế ở Ninh Sa.
Mà Lý gia, cũng coi như là một gia tộc nổi tiếng ở thành Gia Nghĩa.
Đương nhiên, Lý gia này không phải là Lý Thư Hoa của Lý gia kia, còn kém xa.
Kiến trúc không tồi.
Có phong thái của một gia tộc lớn.
“Hàm Nhi, cuối cùng ngươi đã trở về, phụ thân nhớ ngươi muốn chết.” Lúc này, một nam tử mặc hoa phục trung niên ra nghênh đón.
“Phụ thân, để ngươi lo lắng rồi.”
Lý Nhất Hàm nhẹ giọng nói, lại nhớ đến đám người Dịch Phong, vội vàng giới thiệu: “Tiên sinh, vị này chính là phụ thân ta, Lý Nguyên.”
Sau đó lại nói với Lý Nguyên: “Phụ thân, vị này là Dịch tiên sinh, bọn họ đều là bằng hữu… của ta, đã chăm sóc ta trên dọc đường đi.”
“Thì ra là bằng hữu của Hàm Nhi, xin mời vào.”
Lý Nguyên mời đám người Dịch Phong vào phòng khách, ngồi xuống.
“Tiên sinh, ta có thể rời đi trước được không?”
Đi vào sau đại sảnh, Lý Nhất Hàm hỏi Dịch Phong.
Bởi vì sau khi nàng đột phá, vẫn chưa ngưng kết tu vi dẫn đến tu vi có chút bất ổn, thế nhưng ở trước mặt Dịch Phong lại không dám hành động, vậy nên giờ phút nàng không áp chế được nữa, mới nghĩ tới việc muốn đi giải quyết vấn đề tu vi một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận