Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1875: Thực lực phá vạn phép tắc

Tuy chỉ là lời nói vô tâm cảm khái nhất thời, nhưng lại phạm phải tật cũ ăn nói không lựa lời.
Nếu câu này truyền ra ngoài, không biết đắc tội bao nhiêu vị tiền bối.
Lâm Nhược Vi cũng không trách tội, chỉ nghiêm túc dặn dò.
“Không được nói bậy.”
“Huyền môn ta anh tài đông đảo, tông chủ tài năng đầy mưu lược, đều là nhân vật mà ngàn vạn tu sĩ khó lòng ngưỡng vọng, ta nhất quyết muốn gặp tam thúc, không phải có ý muốn khinh thường những tiền bối khác, mà là vì Dịch Phong tiền bối.”
Dịch Phong?
Nghe cái tên khắc sâu này, tiểu nha hoàn đột nhiên trừng to mắt.
Chính vào lúc này, cửa lớn cổ xưa chậm rãi mở ra.
Giọng nói ung dung nhẹ nhàng truyền đến.
“Vào đi.”
Chủ tớ hai người nghe vậy mừng rỡ, vội vàng ngừng nói, sửa sang quần áo tóc tai vững vàng bước vào.
Chờ khi xuyên qua vườn hoa trong đình viện.
Đi đến cổ thụ nơi đại viện mới nhìn thấy một vị đại thúc đang chăm sóc hoa cỏ, trên người mặc trường sam giản dị sạch sẽ, đang cắt tỉa như phàm nhân.
Chỉ là bóng lưng lần đầu gặp gỡ.
Khí độ nhàn nhã như trở lại nguyên trạng này đã khiến hai người kinh ngạc không thôi.
Đại đạo giản dị nhất cũng chỉ có vị tiền bối bước vào Hoang cảnh mới có phong độ như thế, trải nghiệm cảnh giới chí cao sâu xa khó lường!
Không chờ Lâm Nhược Vi lên tiếng bái kiến.
Vị tiền bối này đã chậm rãi ngoảnh lại, lộ ra gương mặt in hằn dấu vết năm tháng, không chỉ không khiến người ta cảm thấy già nua, còn tôn ngũ quan thanh tú thêm nét nho nhã.
Đôi mắt cực kì trầm ổn khiến người ta lập tức cảm thấy thân thiết.
Tiểu nha hoàn nhìn đến độ ngây ngốc.
Nét mặt vị tiền bối này lại ôn hòa, phủi tay mỉm cười ngồi xuống ghế dài.
“Lâm Tiêu ta tung hoành cả đời đã sớm không hỏi chuyện thế tục, không ngờ còn có thể gặp được người thân cố hương, ngươi cũng có lòng rồi.”
“Nếu có chuyện gì khó khăn, cứ việc nói thẳng.”
Lời lẽ ung dung thẳng thắn, dường như đã nhìn thấu tất cả.
Lâm Nhược Vi cảm kích hành lễ, lộ vẻ áy náy căng thẳng nói rõ nguyên do.
Sau khi kể lại hết.
Lâm Tiêu vốn ung dung bình tĩnh, dường như có vài phần xúc động, như nhớ lại chuyện cũ, cảm khái lên tiếng.
“Người đời chỉ một lòng hướng đạo, kẻ bị tư lợi che mờ đôi mắt nhiều không kể xiết.”
“Hiếm khi còn có hậu bối đại nghĩa như vậy, có thể phẫn nộ vì đạo hữu, Dịch Phong này quả thật hiếm có, chất nữ có lòng báo ơn cũng rất đáng quý…”
“Thôi được, ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến.”
Nghe thấy thái độ quả quyết như vậy, Lâm Nhược Vi cũng kinh ngạc mừng rỡ không thôi.
“Đa tạ tam thúc.”
Cảm kích hành lễ lần nữa, nàng ta tràn ngập vui vẻ, vừa có thể báo đáp ân tình của Dịch tiền bối, lại không khiến tam thúc khó xử, kết quả vẹn cả đôi đường như vậy là tốt nhất.
Nhưng nghĩ đến phải đối mặt với thần vệ Hắc Long, nàng ta vẫn có vài phần lo lắng.
Gần đây.
Nàng ta thăm dò biết được tuy thần vệ Hắc Long ở vòng ngoài, nhưng cũng là thế lực đứng đầu một phương, Diêu Thiên Cơ lòng dạ không tầm thường, ở thần địa đã vạn năm, không phải nhân vật đơn giản...
Trầm ngâm vài giây, Lâm Nhược Vi thành thật nói ra lo lắng của mình.
“Tam thúc nhiệt tình giúp đỡ, Nhược Vi cảm kích không thôi.”
“Tam thúc đích thân đến đó hẳn không có biến số, nhưng tục ngữ có câu phép vua thua lệ làng, nếu đối phương có mối quan hệ phức tạp, sợ rằng chuyện này sẽ liên lụy nhiều hơn.”
“Chi bằng để ta thăm dò thêm nội tình của đối phương, sau đó mới quyết định lại chuyện này?”
Lời nói do dự vừa thốt ra, trái tim Lâm Nhược Vi cũng đập nhanh hơn vài phần.
Ngôn ngữ nàng ta cẩn trọng, nhưng chung quy mấy lời này cũng không thuận tai, cũng không biết tam thúc sẽ thấy thế nào, nhưng chuyện này cũng bắt nguồn từ việc nàng ta muốn báo ân, xuất phát từ lương tri cho dù đắc tội tam thúc cũng phải nói rõ lợi hại.
Vào lúc Lâm Nhược Vi yên tĩnh chờ đợi.
Lâm Tiêu lại bật cười thành tiếng, ý tán thưởng trong mắt càng đậm.
“Haha...”
“Không tệ, chất nữ quả thật là nhân tài có thể đào tạo. Với kinh nghiệm của ngươi, làm việc có thể trầm ổn toàn diện đến mức này thật sự hiếm có, dám nói ra tình hình thực tế, càng hiện rõ nhân phẩm không tầm thường.”
Tầm mắt và tấm lòng này, thật không hổ là tiền bối thiên tài trong tộc!
Lời khen ngợi rộng lượng, khiến chủ tớ hai người càng ngạc nhiên mừng rỡ.
Vào lúc họ vui vẻ, Lâm Tiêu lại chuyển chủ đề.
“Nhưng suy tính ân tình chỉ là góc nhìn thế tục, đây là tiểu đạo, không đủ để lấy.”
“Chờ tu vi của ngươi có thành tựu sẽ hiểu được đạo lý thực lực phá vạn phép tắc, trước mặt thực lực tuyệt đối tất cả chỉ là mây bay, khi ngươi bước chân vào Hoang cảnh, cả Lam Tinh này cũng sẽ thân thiện gấp vạn lần.”
Nói đến đây.
Lâm Tiêu chậm rãi đứng lên, trong mắt lóe lên bá khí phi phàm.
“Trước mặt ta đừng nói thần vệ Hắc Long nho nhỏ, cho dù là trưởng lão thần cung cũng phải nể mặt vài phần, chuyện nhỏ như vậy không cần bàn thêm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận