Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1837: Nắm bắt cơ hội (2)

Không ai ngờ tốc độ của vị đạo hữu này lại nhanh như thế, chớp mắt đã đáp xuống nơi khai thác khoáng, tuyệt vọng đột ngột như một chén nước lạnh hoàn toàn dập tắt ánh sáng trong mắt của ba người.
Ngơ ngác đứng cứng đơ vài giây.
Dường như toàn thân tiểu nha hoàn không còn chút sức lực, mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Sắc mặt Lâm Nhược Vi cũng rất khó coi, gian nan hành lễ với vẻ mặt tự trách.
“Đạo hữu...”
Thấy dáng vẻ mất hồn của bọn hắn, Dịch Phong càng thêm bực bội!
“Rốt cuộc làm sao thế này, các ngươi vẫy tay gọi ta, sao bây giờ không nói gì hết.”
Giọng nói nhẹ nhàng lại dọa cho ánh mắt Lâm Nhược Vi chấn động.
Thì ra hành động của mình đã khiến đạo hữu hiểu lầm!
Hi vọng khó khăn lắm mới có được lại bị thông minh nhất thời của mình đưa tiễn!
Đột nhiên.
Trong mắt nàng ta sinh ra vẻ áy náy, cúi đầu cắn môi hành lễ.
“Đạo hữu tha tội!”
“Đều do tiểu nữ tử nhất thời sốt ruột, làm hại đạo hữu!”
Dịch Phong càng nghe càng ngơ ngác.
Mắt trợn to, gần như đạt đến cảnh giới ngây ngốc hai chiều.
“Hại ta?”
Lâm Nhược Vi chỉ cảm thấy cổ họng đau rát, đành phải cắn răng nói thật.
“Từ khi chúng ta đặt chân đến Vẫn Thần đã bị người ta phong ấn tu vi, nhốt ở đây khai thác khoáng, bất kỳ lúc nào cũng có thần vệ Hắc Long canh chừng trở thành sai dịch của bọn hắn, mới rơi vào bước đường này!”
“Vốn dĩ bọn ta muốn nhờ đạo hữu báo tin cầu cứu, không ngờ lại hại ngươi tiến vào nơi khai thác khoáng, vùng đất này lúc nào cũng nằm trong tầm khống chế của một luồng sức mạnh cực lớn, ngươi vào đây sợ là cũng...”
“Đều là lỗi của tiểu nữ tử, mong đạo hữu trách tội!”
Nói rồi cơ thể Lâm Nhược Vi càng cúi thấp hơn.
Đại tiểu thư từng cao quý thần bí, lúc này váy áo dính đầy bùn đất, mái tóc cũng sắp rủ xuống đất, áy náy đến cực kì hèn mọn, như thể không còn mặt mũi để đối mặt với Dịch Phong.
Trình Ngữ Huân cũng áy náy hành lễ, yên tĩnh chờ Dịch Phong giận dữ.
Điều kỳ lạ là.
Dịch Phong không hề nổi giận, ngược lại ánh mắt còn lóe sáng!
“Nguy hiểm tính mạng...?”
Còn có chuyện tốt như vậy?
Tìm suốt một tháng, cuối cùng đã nắm bắt được cơ hội rồi sao?!
Thấy ba người chật vật lại tự trách xin lỗi như vậy, dường như thật sự rất nghiêm trọng...
Dịch Phong lập tức lên tinh thần!
“Mau nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Nghe Dịch Phong hỏi với vẻ hưng phấn, ba người ngơ ngác đứng tại chỗ.
Chỉ xem như nhìn nhầm, Lâm Nhược Vi mới tập trung giải thích.
“Đạo hữu, chúng ta đang ở nơi khai thác khoáng, mỗi ngày đều phải lao động nặng, cho dù cơ thể đã thay da đổi thịt nhưng cũng không thể kiên trì nổi...”
“Lúc trước có người muốn thoát khỏi phạm vi khai thác khoáng, ngay lập tức bị trạm canh gác bắt đi đến nay không rõ sống chết, nhìn thủ đoạn hung ác của bọn chúng sợ là đã người chết đạo mất.”
“Tiểu nữ tử thật sự rất áy náy, không ngờ lại kéo đạo hữu vào đây.”
Trình Ngữ Huân cũng lên tiếng đúng lúc, nhận một phần trách nhiệm.
“Đạo hữu tha tội.”
“Bất kể thế nào chúng ta đã hại ngươi rơi vào bước đường này, e rằng không bao lâu nữa trạm canh gác sẽ xuất hiện bắt ngươi, từ đó cũng phải ở nơi khai thác khoáng u ám không có mặt trời này như chúng ta, chuyện này trách ta không suy nghĩ chu đáo!”
“Muốn chém muốn giết, tại hạ tuyệt không oán trách!”
Nói đến cuối cùng, hai người đều cúi đầu không dám nhìn Dịch Phong, giọng điệu cũng trầm thấp đến cực điểm, chỉ đợi Dịch Phong nổi giận.
Nhưng chuyện khiến bọn hắn không ngờ là Dịch Phong lại bay vút qua.
Hơn nữa phương hướng là trung tâm nơi khai thác khoáng.
“Đạo hữu làm gì vậy!?”
“Đúng thế, hắn đang làm gì thế, lẽ nào tức giận đến hỏng rồi!”
Ba người đều hoảng hốt không nhẹ, trợn mắt nhìn chằm chằm.
Dịch Phong lúc này lại tràn đầy tinh thần, lộ ra nụ cười đã lâu chưa thấy.
Bay lơ lửng đến nơi khai thác khoáng, cúi người nhìn vô số tu sĩ đang lao động nặng, trong mắt hắn bừng sáng, cuối cùng đã có mấy phần sức sống!
Trong nơi khai thác khoáng.
Không ít người phát hiện sự tồn tại của Dịch Phong, liên tục kinh ngạc ngước mắt, thì thầm thảo luận không ngớt!
“Hình như có người!”
“Thế mà không phải là vệ sĩ trạm canh gác, rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao lại thấy hơi quen mắt?”
“Ơ? Chẳng phải hắn là thiếu hiệp đã đánh bay Đào Thiển Hải kia sao!”
“Trời ạ! Sao hắn lại đến đây!”
“Không đúng! Tu vi hắn cao, hình như không phải bị bắt đến, tại sao lúc này lại lơ lửng trên không?”
“Đây...”
Mắt thấy động tĩnh càng lúc càng lớn, nhóm Lâm Nhược Vi có dự cảm mọi chuyện sẽ không thể yên được, siết chặt nắm tay, sốt ruột đến sắp trào nước mắt!
Chính vào lúc mọi người đều nhìn chăm chú.
Dịch Phong lại càng kích động, mừng rỡ như hạn hán gặp mưa rào.
Đánh bắt trên biển lâu như thế lại nhàn rỗi ở hoang mạc suốt mấy ngày, coi như đã gặp được vài nhân vật, hi vọng đừng khiến người ta thất vọng!
Hít thở vận khí, chấn động trời đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận