Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 975: Cút ra đây

Một lúc sau.
Lại có vài pháp trận biến mất giữa hư không, đồng tử Lâm Ấu Vi lập tức co lại, nói từng câu từng chữ: "Thứ kia đang đến gần chúng ta".
Lâm Ấu Vi vừa dứt lời, bầu không khí ở hiện trường càng thêm nghiêm nghị.
Tim vọt lên cổ họng, không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng đó.
Cuối cùng.
Trong sự chờ đợi từng phút từng giây, một người mặc áo bào xám lọt vào tầm mắt bọn hắn.
Đồng thời cũng nhìn thấy lòng bàn chân hắn bước vào phạm vi pháp trận, tất cả pháp trận trong phạm vi đó đều biến mất.
"Là hắn!"
Lâm Ấu Vi bỗng nhiên trợn to mắt.
Gương mặt xinh đẹp lộ vẻ kinh hãi, miệng hít khí lạnh.
Mặc cho biết người này rất lợi hại, có thể là cao thủ Chân Tiên nhị thập trọng nhưng vẫn khiến nàng ta không thể bình tĩnh như cũ.
Tốt xấu gì cũng là pháp trận mà bọn hắn tỉ mỉ bố trí.
Nàng ta có thể chấp nhận việc bị phá vỡ, nhưng cách ngươi phá hủy cũng đơn giản quá rồi?
Cứ đi qua như vậy là biến mất?
Lẽ nào đây là thực lực khủng khiếp của Chân Tiên nhị thập trọng sao?
Còn nữa điều mà bọn hắn càng muốn biết, là tại sao người này lại phá hủy pháp trận bọn hắn khổ tâm bố trí?
Lẽ nào hắn là kẻ thủ của Trận Giới?
Nếu là như vậy, thật sự lớn chuyện rồi!
Nhưng bây giờ nàng ta cũng không biết nên làm gì, chỉ đành đi một bước tính một bước, nhanh chóng ra lệnh cho mọi người trốn vào trong pháp trận.
Dù sao Trần Tiên Huyền cũng từng dặn dò, trước khi chưa điều tra rõ thân phận của người này, tạm thời không nên tiếp xúc sẽ tốt hơn, càng đừng nói đến tình huống như hiện nay.
Nhưng mà.
Chuyện khiến nhóm người Lâm Ấu Vi không ngờ, là ánh mắt người đó đột nhiên nhìn về phía bọn hắn, nhấc chân đi thẳng đến chỗ bọn hắn.
"Bị phát hiện rồi sao?"
Một người trong đó hỏi.
"Không thể nào, tuy khoảng cách không xa nhưng bên trong ngăn cách nhiều pháp trận như vậy, hắn có thể phá vỡ pháp trận của chúng ta nhưng cũng đâu thể chưa chạm đến pháp trận ở giữa, đã xuyên thẳng qua vô số pháp trận phát giác sự tồn tại của chúng ta được?" Một người trong đó nói.
Nghe vậy nhóm người cũng cảm thấy như thế.
Lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hẳn chỉ là trùng hợp thôi.
Lâm Ấu Vi cũng cảm thấy như vậy, nếu pháp trận mà bọn hắn bố trí chẳng có chút tác dụng gì trước mặt người này, vậy thì không khỏi quá đả kích.
Nhưng mà.
Chính vào lúc bọn hắn cảm thấy Dịch Phong chỉ trùng hợp nhìn qua đây thôi, đột nhiên giọng nói của Dịch Phong truyền đến.
"Nè, mấy người các ngươi, lén lén lút lút làm gì vậy?"
"Lần trước đã thấy các ngươi lén lén lút lút trốn tránh rồi, mau cút ra đây cho ta!"
Vừa dứt lời.
Mọi người lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Bị phát hiện rồi?
Không phải chứ, bọn hắn đã trốn sau vô số pháp trận rồi mà.
Nhưng nếu không phải như vậy, hắn đang nói chuyện với ai?
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời không biết nên làm gì.
Hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngốc.
"Ha, các ngươi nhìn cái gì, đang nói các ngươi đấy" Dịch Phong nói.
Câu này thốt ra nhóm người Lâm Ấu Vi mới tin chắc Dịch Phong thật sự đã phát hiện bọn hắn.
Không chỉ như vậy, nghe câu đầu tiên khi Dịch Phong gọi ra, hình như không phải chỉ vừa phát hiện bọn hắn mà đã phát hiện bọn hắn từ lâu rồi.
Thậm chí nhất cử nhất động của bọn hắn có thể đều nằm trong lòng bàn tay của người này.
Sắc mặt mọi người khó coi, không biết làm sao mới tốt.
Bởi vì từ thái độ trong lời nói của Dịch Phong, hình như không phải chuyện gì tốt đối với bọn hắn.
Quả nhiên.
Kế tiếp Dịch Phong móc ra một thanh đại đao dài mấy thước chỉ thẳng vào bọn hắn.
Sau đó Dịch Phong bộc lộ khí thế truyền ra giọng nói hung ác.
"Cho các ngươi thời gian ba số đếm, lập tức biến mất trước mặt ta.
"Ba".
"Hai".
"Một..."
Vừa dứt lời nhóm người Lâm Ấu Vi lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Nhìn nhóm người Lâm Ấu Vi biến mất, Dịch Phong không nhịn được phỉ nhổ.
Đám ngốc này.
Đã phát hiện bọn hắn từ sớm rồi.
Ở trong núi nhiều ngày như vậy, thấy hắn là trốn, thấy hắn là trốn, vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt gì.
Dù sao nếu thật sự là người tốt, tại sao thấy người ta lại trốn đi?
Thậm chí hắn còn nghi ngờ túi tiền bị mất của hắn đã bị đám ngốc này trộm mất.
Cho nên lúc này tâm trạng Dịch Phong không tốt chút nào đã đuổi thẳng bọn hắn đi.
Sau khi hùng hổ mắng vài câu, Dịch Phong tiếp tục đến gần đó tìm kiếm túi tiền của mình.
Nhưng mà lúc này nhóm người Lâm Ấu Vi lại bị đọa cho hồn phi phách tán, chạy thẳng đến lối vào trận dịch chuyển, không nói hai lời khởi động trận dịch chuyển về thành Trận Thiên.
Nhớ lại thời khắc ban nãy, trái tìm mọi người đều muốn nhảy ra ngoài.
Quá đáng sợ.
Thật sự quá đáng sợ.
Đó là thanh đao khủng khiếp thế nào?
Trên người người đó lại bộc phát khi thế kinh khủng ra sao?
Bọn hắn chỉ biết vừa nãy nếu không bỏ chạy, e rằng bọn hắn không còn một ai đi được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận