Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 402: Ôn thỏa rồi (2)

Nghe thấy vậy, ánh mắt ba người đều sáng lên.
Ngay lập tức hắn ta vội vã nói: "Vâng vâng, quả nhiên tiên sinh vô cùng lợi hại, nhìn thoáng qua đã biết bọn ta làm gì, bọn ta đúng là thợ xây."
"Thì ra là như vậy."
Dịch Phong gật đầu một cái, chắc chắn nghề nghiệp này ở dưới đáy xã hội, chẳng trách lại nghèo như vậy.
Mà dao chặt gạch dùng để kiếm sống lại mang đến đây dùng để tạ tội, khiến cho Dịch Phong càng lúc càng khen ngợi phẩm chất của những người này.
Những người như vậy.
Đáng để qua lại.
"Chỗ các ngươi có bao nhiêu người?" Dịch Phong hồi lại.
"Ơ... Tiên sinh cần người?"
Hai mắt Diệp Bắc sáng lên, kịp phản ứng trước tiên, hỏi lại.
"Đúng, cần người, vậy các ngươi có thể gọi được bao nhiêu người đến đây?" Dịch Phong hỏi.
Diệp Bắc suy đoán tâm tư của Dịch Phong, sau đó nói: "Nếu như tiền bối cần, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Thế thì ổn rồi".
Dịch Phong búng tay, xoay người nói: "Ba người các ngươi vào đây ngồi đi. Đúng lúc có chuyện muốn thương lượng với các ngươi."
Ba người bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tâm trạng thấp thồm đi theo Dịch Phong vào trong võ quán.
Sau khi đi vào võ quán, thân thể Hám Thiên Khuyết đột nhiên run lên, nắm lấy cánh tay Quản Vân Bằng kéo kéo một cái rồi nói:
"Mau nhìn mau nhìn, Quản lão đại, mau nhìn cây dù kia".
"Ấy, còn có bức tranh kia nữa".
"Ý, cái cuốc này, cái cuốc này nữa".
Lúc này, thầy trò hai người Diệp Bắc và Hám Thiên Khuyết lập tức sợ đến ngây người, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ đi vào võ quán.
Mà bất cứ nơi nào bọn họ nhìn qua, cũng đều là bảo vật.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh sợ của hai thầy trò hai người, Quản Vân Bằng không nhịn được liếc hai người đó một cái.
Lúc này hắn lập tức ưỡn ngực, nói với vẻ khinh thường: "Đúng là thầy nào trò nấy, hệt như hai tên nhà quê chưa trải sự đời vào thành phố ý, cái này có gì đâu mà cứ ô với chả a?
"Thực sự không dám giấu giếm, đối với mấy thứ này của tiên sinh, lần trước ta tới võ quán đã được mở mang kiến thức."
"Các ngươi còn chưa từng thấy tiên sinh viết chữ vẽ tranh thôi, nếu như thấy được thì không biết sẽ hoảng hốt tới mức nào nữa!"
Thầy trò hai người Hám Thiên Khuyết sắc mặt khó coi hừ nhẹ một tiếng.
Ngươi xem rồi thì sao chứ, nói cứ như kiểu có quan hệ thân thiết lắm!
"Mời ngôi".
Đi tới hậu viện, Dịch Phong mời bọn họ ngồi xuống bên cạnh một bàn trà.
Sau đó bắt đầu đun nước pha trà.
"Trà này... ?"
Khi lá trà ngâm vào nước sôi ngâm, mùi thơm bắt đầu tỏa ra tràn ngập xung quanh, ngửi thấy thì cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Điều khiến cho bọn họ kinh ngạc hơn nữa là, mùi thơm này cứ như đang điều động linh khí bên trong cơ thể của bọn họ vậy, hình như tu vi đã được tăng thêm mấy phần.
Vị này.
Không phải là muốn mời bọn họ uống trà đấy chứ ?
Vừa nghĩ tới điều này, trong lòng bọn họ xúc động.
Mới chỉ là mùi thơm mà đã có hiệu quả như vậy, nếu thật sự có thể được nếm thử, e rằng không thể tưởng tượng được nó sẽ tốt đến mức nào đâu!
Nhưng mà bọn họ đã có tài đức gì để có thể thưởng thức được trà do chính tay vị này pha cơ chứ.
Mới vừa nghĩ như vậy, Dịch Phong lập tức đưa cho bọn họ mỗi người một ly trà, cười nhẹ nhàng nói: "Nào, uống trà."
Ba người ngạc nhiên.
Lập tức kích động vô cùng.
không ngờ rằng ý nghĩ đó lại trở thành sự thật.
Ngửi được mùi thơm trong ly, ba người không thể chờ đợi nữa, cầm ly lên uống một hớp.
Một hớp trà này vừa xuống bụng, ba người lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ đang tiến vào thân thể, vừa loại bỏ đi tạp chất bên trong cơ thể, vừa giúp nâng cao cả tu vi của bọn họ.
Trong chốc lát, ba người vô cùng kích động, không thể nào dùng ngôn ngữ để diễn tả tâm trạng của mình được.
Cho dù biết uống trà này vào có thể sẽ có rất nhiều tác dụng, nhưng không ngờ rằng tác dụng lại lớn đến như vậy.
Sau khi trải qua tiêu hóa một cách đơn giản, ba người thực sự cảm nhận được tu vi của mình đã đến điểm giới hạn, lập tức phải đột phá.
"Các ngươi từ từ uống, không cần vội."
Thấy ba người một hớp cạn đáy ly, Dịch Phong không nhịn được nhíu mày một cái, nhắc nhở.
Đây là nước mới vừa đun sôi đó, bọn họ không sợ cổ họng bị bỏng sao?
"Dạ, dạ, dạ."
Ba người gật đầu như gà con mổ thóc.
Ai nấy cũng đều lập tức nhận ra, dáng vẻ vừa rồi quá vô lễ khiến cho vị này hơi mất hứng.
Chẳng qua trong lòng bọn họ vẫn không thể tin nổi.
Bọn họ rõ ràng đắc tội với Dịch Phong, vì sao còn có thể được đãi ngộ như thế này chứ?
Đáng lẽ chỉ cần lần này Dịch Phong thả cho bọn họ đi, bọn họ cũng đã vô cùng cảm kích ân đức lắm đức, nhưng nào dám tưởng tượng đến việc sẽ có cái cơ hội này.
Cho nên ngay lúc này đây, ngoại trừ niềm vui sướng ra, trong lòng bọn lại càng thấp thỏm nhiều hơn.
Dù sao thì bọn họ cũng có tài đức gì đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận