Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2346: Mở cửa tàng kinh các và thần binh các (1)

“Mọi người không biết sự tồn tại của đảo Ám Ảnh, cũng rất bình thường, bình thường từ trước đến giờ tiên sinh đều khiêm tốn, chúng ta cũng rất ít khi ra ngoài.”
Lỗ Đạt Sênh vừa mới nói xong, lập tức khiến cho trong lòng nổi lên một trận bàn tán sôi nổi.
Mọi người nhao nhao lộ ra vẻ không thể tin, nhưng cũng không ít người ôm lấy hoài nghi với chuyện này.
Nếu như thật sự có cao thủ như vậy, tại sao đảo Ám Ảnh lại đến mức cầu viện với bọn họ?
Ánh mắt sáng quắc của Lỗ Đạt Sênh liếc mắt đã biết suy nghĩ của mọi người.
“Không sai, bây giờ tiên sinh và các vị đại nhân cũng không ở bên trong đảo Ám Ảnh.” Lỗ Đạt Sênh nói. “Cho dù là chúng ta hiện tại cũng không biết rốt cuộc bây giờ bọn họ đang ở đâu, nhưng chúng ta hiểu rõ, bọn họ chắc chắn đang xử lý chuyện lớn.”
“Nếu như ta suy đoán không sai, chuyện lớn các đại nhân đang xử lý, e rằng có liên quan đến ngoại tộc đang tấn công chúng ta.”
“Mà đám ngoại tộc kia tập trung lực lượng, liều mạng tấn công đảo Ám Ảnh ta, sợ rằng cũng chính là vì như thế!”
Lỗ Đạt Sênh cả mặt nghiêm nghị, nói ra từng câu từng chữ.
“Các vị.”
“Ta biết những điều ta nói, có lẽ ít nhiều kinh người, nhất thời mọi người cũng khó có thể tin tưởng, nhưng đây đúng thật đều là sự thật!”
Lỗ Đạt Sênh dứt lời, toàn bộ phòng hội nghị hoàn toàn yên tĩnh.
Lượng tin tức Lỗ Đạt Sênh nói ra thật sự quá lớn, đến mức chủ nhân của các tinh cầu như bọn họ, trong lúc nhất thời các cường giả đại năng đều khó mà tiêu hóa hết được.
“Lúc trước các đại nhân ra ngoài, từng dặn dò chúng ta, nhất định phải thủ vững đảo Ám Ảnh. Có lẽ trong đảo Ám Ảnh tồn tại điều rất quan trọng đối với các đại nhân, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến đại kế đối phó với ngoại tộc của tiên sinh và các đại nhân.”
“Cho dù lúc trước chúng ta có được sự giúp đỡ của tiên sinh và các đại nhân, có được thực lực không tệ, nhưng mà đối mặt với số lượng dị ma khổng lồ như thế, chúng ta thật sự là hữu tâm vô lực, nên mới thỉnh cầu các vị có thể ở lại cùng nhau đóng giữ đảo Ám Ảnh.”
“Nếu như các vị có thể đồng ý cùng đóng giữ đảo Ám Ảnh, đây chính là đại nghĩa. Xin các vị yên tâm, chỉ cần tiên sinh và các vị đại nhân trở về, nhất định tất cả mọi chuyện sẽ đều được giải quyết dễ dàng.”
Lỗ Đạt Sênh vừa mới dứt lời, có người trong mắt lộ ra vẻ suy tư, có người trong mắt lộ ra nghi vấn, cũng có người trong mắt lộ ra vẻ phấn chấn.
Nhưng cũng may, không cần biết bọn họ có tin theo như lời nói của Lỗ Đạt Sênh hay không, quyết định cùng nhau đóng giữ đảo Ám Ảnh đúng thật là không có dị nghị gì.
Bất kể như thế nào, đạo lý môi hở răng lạnh bọn họ đều hiểu.
Nếu như đảo Ám Ảnh này là lỗ hổng bị xé mở, sợ rằng khoảng cách những nơi khác bị luân hãm cũng không còn xa nữa.
Mà lúc này, Lỗ Đạt Sênh, Lục Thanh Sơn, Thanh Hoan Tướng và mấy người đảo Ám Ảnh trao đổi ánh mắt lẫn nhau, hình như lại đưa ra quyết định gì đó.
Tiếp đó Lỗ Đạt Sênh chậm rãi bước ra nói: “Vì để cảm tạ các vị viện trợ, cũng vì để chống cự đám ngoại tộc này được tốt hơn, vì thế chúng ta quyết định, mở cửa bộ phận tàng kinh các ở trên đảo, cũng mở cửa kho binh khí trên đảo, do cường giả các tinh tự do chọn lựa.”
“Mời các vị đi theo chúng ta.”
Nói xong, đám người Lỗ Đạt Sênh và Lục Thanh Sơn đi ở phía trước dẫn đường.
“Lỗ lão khách khí.”
Các cao chủ cảm ơn một tiếng, sau đó đứng dậy đi theo.
“Ngươi thấy như thế nào?” Trên đường đi, một nam tử đao khách lên tiếng hỏi với một cao thủ áo trắng khác.
“Có lẽ là muốn chúng ta ở lại hỗ trợ mà có chút khuếch đại đi.” Cao thủ áo trắng kia nói: “Nhưng chuyện này liên quan đến sống chết tồn vong, có thể hiểu được, những người này lại tình nguyện mở ra tàng kinh các và kho binh khí, cũng coi như rất có thành ý.”
“Không sai, mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, nên một lòng đoàn kết, nhìn thấu những không nói rõ là được.” Một chủ nhân của thế lực nào đó nói.
“Các vị, tuy nội tình của đảo Ám Ảnh cường đại, nhưng sợ rằng đồ tốt chân chính cũng sẽ không có quá nhiều.” Một chủ nhân tinh cầu nhắc nhở: “Nếu như thật sự có đồ tốt mà đối với bản thân lại tăng thêm được rất lớn, hoặc là nhu cầu đối với bản thân tương đối lớn thì có thể giữ lại, nếu không, mọi người vẫn là cố gắng thủ hạ lưu tình.”
Mọi người nghe vậy lần lượt gật đầu.
Mọi người ở đây cũng không chỉ là chủ nhân một tinh mà còn là tông chủ của tông môn nào đó, mọi người đều hiểu rất rõ mở cử tàng kinh các và thần binh các có ý nghĩa như thế nào.
Nếu không phải trong tình huống không có cách nào, ai lại tình nguyện mở ra để mặc người khác chọn lựa.
Đây đều là hành động bất đắc dĩ.
Nhưng mọi người cũng nhìn ra được, phần lớn người có mặt ở đây, cũng không tin tưởng lắm đối với lời nói của Lỗ Đạt Sênh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận