Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1705: Nhãn lực của lão quái vạn năm (2)

Kinh hãi càng thêm lớn lao.
Tát Đông Lai hoàn toàn ngồi cứng ở trên ghế dựa lớn, trong đầu bất ngờ hiện ra bốn chữ lớn.
Phản phác quy chân!
Đúng thế…
Nhất định là như vậy!
Chỉ có đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, mới có thể nhìn giống như người phàm.
Nếu nói như thế.
Tu vi của vị này, đã đạt đến cấp độ không thể nào tưởng tượng được?!
Chấn kinh!
Lại chấn kinh lần nữa!
Dựa vào kinh nghiệm vạn năm, mới miễn cưỡng phân tích cho ra được kết luận, khiến cho Tát Đông Lai liên tiếp chấn kinh đến tâm cảnh rung chuyển, hoàn toàn không dám lên tiếng!
Trong mắt hắn.
Lúc này Dịch Phong đang lạnh lùng nhìn qua đây, đã không còn là thanh niên trẻ tuổi nhìn có vẻ nho nhã.
Mà là một người đã sống mười vạn năm…
Thậm chí là siêu cấp lão quái sống lâu hơn!
Cho dù là đảo chủ đảo đen, cũng không thể đánh đồng!
Đáng chết…
Đúng thật là xui xẻo tám đời, tại sao lại chọc phải loại người này chứ?!
Chấn kinh còn chưa lắng lại, Tát Đông Lai cảm thấy hoảng sợ chưa bao giờ có, sau khi miễn cưỡng ổn định thân hình ngồi thẳng, tiếp đó là gió lạnh phả ra!
Đúng vào lúc này.
Âm thanh tra hỏi âm trầm của Dịch Phong đã vang lên.
“Ta không chỉ câu được, mà còn câu hơn một trăm con Hóa Đạo Tầm, ngươi muốn thế nào?”
Giọng nói lạnh lùng vang vọng đại điện.
Tim của Lộc Tâm Lan và Cửu Đạo Tôn Giả đều kéo lên tận cổ họng, hai vị tông chủ càng là chấn kinh hai tay nắm chặt ở trong tay áo, chỉ cảm thấy trước mặt giương cung bạt kiếm, đại nạn sắp đến.
Cảm giác nguy cơ lớn lao, khiến cho sắc mặt mấy người trắng bệch!
Thần sắc bé nhỏ của bọn họ, đều bị đám người Liễu trưởng lão ngồi ở đối diện nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng Liễu trưởng lão nhếch lên vẻ đắc ý, đã đoán được đảo chủ sẽ nổi trận lôi đình.
Khuôn mặt hắn không kìm được lộ ra đủ vẻ thoải mái.
Những người còn lại thì không đắc ý rõ ràng như thế, nhưng cũng là hiện lên nụ cười tự tin, trong ánh mắt đều toát ra vẻ đồng tình.
Hai bên vui mừng lo lắng rõ ràng, yên lặng nhìn về phía chủ tọa.
Ở trong dự cảm đại cục đã định, đột nhiên Tát Đông Lai lại lên tiếng cười!
“Câu, câu rất tốt!”
Lập tức!
Những khuôn mặt vui mừng lo lắng rõ ràng, đều thống nhất biến thành cả mặt tràn ngập mơ hồ, mở to mắt giống như là gặp quỷ!
Ảo giác…
Đây nhất định là ảo giác!
Đội ngũ hai bên đều trừng to mắt, hoàn toàn không thể tin được, Tát đảo chủ vẫn luôn thủ đoạn ác độc, vào lúc này thế mà lại nói ra được một câu như thế.
Hơn trăm con Hóa Đạo Tầm bị câu đi, hắn không nổi giận, ngược lại còn tán dương đối phương?
Đây không phải là gãy răng còn phải nuốt vào trong bụng sao?
Loại việc này, tuyệt đối không thể nào xảy ra ở trên người Tát đảo chủ!
Một đám người mơ hồ ngồi cứng ngắc, tất cả đều lộ ra thần sắc kỳ dị hoài nghi lỗ tai của mình.
Dịch Phong cũng trừng to mắt, có chút không phản ứng kịp.
Đã nói là gây chuyện đâu?
Tại sao đột nhiên lại dễ nói chuyện như thế…
Đây là không đi theo chiêu bình thường mà!
Lập tức cảnh tượng có chút giằng co, Dịch Phong cũng không biết lên tiếng như thế nào, tất cả ánh mắt đều tập trung về phía chủ tọa, Tát Đông Lai cảm thấy hoang mang quẫn bách.
Cũng may kinh nghiệm hắn phong phú, lập tức trầm giọng hạ lệnh sắp xếp.
“Tiên sinh, trước tiên không nói đến việc này nữa, bắt đầu tiệc rượu thôi.”
Trong lúc nói.
Tát Đông Lai liếc mắt nhìn về phía bàn rượu, mượn cơ hội nổi giận di chuyển chủ đề.
“Loại rượu này cũng có thể dùng cho tiệc ngày hôm nay?”
“Lão phu chỉ là bế quan mấy ngày, các ngươi lại lười biếng như thế, đến lễ tiết chiêu đãi khách nhân cũng quên rồi?!”
“Đưa rượu khác lên đây! Rượu tốt nhất! Tuyết nhưỡng trên vạn năm!”
Một hồi mắng chửi.
Đột nhiên mấy vị trưởng lão ở bên trái bừng tỉnh, vội vã lên tiếng phân phó nô bộc ở bên ngoài cửa.
Không đến mấy giây.
Trên mỗi bàn rượu, đều bày bảo vật tiên tửu tuyết nhưỡng cất giữ hơn vạn năm, mùi rượu bay ra bốn phía đại điện, khiến cho mọi người càng thêm ngây ngốc!
Có điều chỉ trong chớp mắt.
Quy cách tiệc rượu và thái độ của đảo chủ, lại giống như cách biệt một trời một vực!
Liễu trưởng lão nhìn tuyết nhưỡng ở trên bàn, cả người đều choáng váng.
Hắn đi theo đảo chủ mấy ngàn năm, quanh năm trông coi Tuyết Hồ, cũng coi như công lao không ít, nhưng lại chỉ là năm đó khi đảo chủ câu lên được một con Hóa Đạo Tầm, ở phía xa ngửi được hương thơm thuần khiết của tuyết nhưỡng mà thôi.
Hôm nay, thế mà người người đều có cơ hội thưởng thức loại rượu ngon này.
Không lên tiếng hỏi tội, đã là vô cùng ly kỳ, thế mà đảo chủ còn không tiếc loại tiên tửu này, quả thật là không thể tin được.
Đây là tình huống như thế nào.
Lẽ nào là tiên lễ hậu binh?
Vốn dĩ bầu không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm, đột nhiên biến thành thịnh tình tràn đầy vui thích nhiệt tình, toàn bộ bầu không khí của tiệc rượu thay đổi nhanh chóng, vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận