Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 931: Tô Nghiêm Cẩn

Chọn món cũng không nhiều lắm.
Một đĩa trăm hạt đậu phộng, một mâm hai lạng khô bò, thêm một bình rượu mạnh ba lạng tám tiền.
Mỗi ngày đều như vậy, ngay cả thời gian ăn xong mỗi bữa cũng vừa khéo.
Có lần tiểu nhị hỏi hắn ta tại sao mỗi lần đều chỉ chọn nhiêu đây, câu trả lời của Tô Nghiêm Cẩn là ta chỉ có thể uống được nhiều như vậy thôi.
Ngày tháng.
Cứ trôi qua bình lặng như thế.
Mà tranh đấu giữa tiên châu Tinh La và tiên châu Đại Nhật, cũng càng lúc càng thường xuyên, thế cục cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Đại điện chủ thành tinh La.
Một nam tử mặc trường sam màu nâu, diện mạo lạnh lùng, đang đi qua đi lại.
Trên bàn, trải đây tình báo như một ngọn núi nhỏ.
Châu chủ Hướng Thiên Nam chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, một tin tức tốt cũng chẳng có, toàn bộ đều là tin xấu.
Cái này còn xem thế nào chứ?
Hoàn toàn không thể xem nổi!
Càng xem trong lòng càng tức giận, hận không thể trực tiếp xông đến tiên châu Đại Nhật để tiêu diệt tiên châu Đại Nhật.
Nhưng mà, đánh không lại!
So sánh thực lực giữa tiên châu Tỉnh La và tiên châu Đại Nhật, không phải chỉ thua kém một chút thôi đâu, nhất là chiến lực trung gian, kém nhau quá nhiều.
"Châu chủ! Không ổn rồi!"
Lúc này, phó châu chủ Giang Trừng tiến vào, gương mặt mang theo vẻ cực kì hoảng loạn, tay cầm ngọc giản.
"Đọc!"
Hướng Thiên Nam trầm giọng nói.
"Căn cứ tin báo tiền tuyến của chúng ta, tiên châu Đại Nhật đã phái một nhóm tu sĩ cảnh giới Huyền Tiên, muốn lẻn vào trong chủ thành Tinh La của chúng ta..."
Giang Trừng ngưng trọng nói.
Nghe vậy.
Sắc mặt Hướng Thiên Nam phẫn nộ.
"Hừ, thật sự coi tiên châu Tỉnh La của ta là chốn không người à".
"Tuyệt đối không thể để bọn họ vào trong chủ thành được".
"Truyền lệnh xuống dưới, bảo tất cả mọi người của quân canh phòng nâng cao tinh thần lên mười hai phần, trong mấy ngày này, đừng để bất kì ai vào thành".
"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh. Nhưng mà..."
Giang Trừng nhạn mệnh lệnh, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lo lắng như cũ.
"Nhưng cái gì?"
Hướng Thiên Nam trầm giọng hỏi.
"Châu chủ, thủ vệ canh giữ cửa thành của chúng ta, phần lớn đều là cảnh giới Địa Tiên, chủ thành lớn như vậy, lối vào cửa thành lớn nhỏ gì cũng không dưới mấy chục, nếu đám Huyền Tiên kia muốn ẩn nấp lẻn vào, e rằng không phải chuyện khó".
Phó thành chủ lo lắng nói, cho dù là đề phòng toàn diện, hiệu quả phòng ngự có thể làm được cũng cực kì nhỏ bé.
"Ài, sao ta lại không biết như thế chứ, hiệu quả cực nhỏ."
Hướng Thiên Nam nặng nề thở dài.
Bây giờ chiến tranh đang ở lúc gay cấn, nhân thủ khắp nơi đều không đủ, phần lớn cao thủ thiên tiên trở lên đều bị phái ra tiền tuyến. Tuy chủ thành vẫn còn một bộ phận, nhưng một phần nhỏ đó của họ còn chuyện quan trọng hơn phải làm, những người còn sót lại nếu muốn họ phòng bị nghiêm ngặt chủ thành lớn như vậy, đến mức một giọt nước cũng không lọt, hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Đương nhiên tự ông ta ra tay thì quả thật có thể giải quyết chuyện này dễ như trổ bàn tay.
Nhưng ông ta không thể ra tay.
Chiến đấu ở cấp bậc này, hai bên đều ăn ý, không đến thời điểm cuối cùng, chiến lực mũi nhọn của hai bên sẽ không thể ra tay.
Một khi có người phá vỡ quy tắc ngầm này, sẽ gây ra đại chiến lớn hơn nữa, đây là kết quả mà cả hai bên đều không muốn thấy.
Thật sự đến lúc đó, đúng thật là không chết không thôi.
Cho nên giai đoạn hiện nay, cũng chỉ so kè thực lực trung hạ tầng.
"Cứ sắp xếp như vậy trước đi!"
Hướng Thiên Nam than thở một tiếng bất lực nói.
"Vâng !"
Phó châu chủ Giang Trừng cũng bất đắc dĩ gật đầu, truyền đạt chuyện này cho quân canh phòng.
Hôm sau.
Nhận được mệnh lệnh của Giang Trừng, người phụ trách các lối ra vào cửa thành, lập tức hành động.
Trước lối đi số chín thành nam, tiểu đội trưởng Trương Thành, đang truyền đạt mệnh lệnh cho nhóm Tô Nghiêm Cẩn.
"Phó thành chủ truyền lệnh, mấy ngày này, tiên châu Đại Nhật sẽ đến phá hoại, lên tinh thần hết cho ta."
"Hễ các ngươi phát giác ra, một người cũng không được tha cho ta, đã hiểu chưa?"
"Đến khi đó mà xảy ra chuyện, cẩn thận các ngươi sẽ bị tróc một lớp da đấy".
Trương Thành lạnh lùng nói.
"Vâng !"
Nhóm thủ vệ cảnh giới Địa Tiên bên dưới, đều nghiêm túc gật đầu.
Thấy thủ vệ sôi nổi gật đầu, lúc này Trương Thành mới vừa lòng rời khỏi.
Bên trên đã nhấn mạnh, hễ một tu sĩ của tiên châu Đại Nhật ẩn nấp lẻn vào, mấy tiểu đội trưởng bọn họ sẽ bị trừng phạt.
"Chắc không phải sắp khai chiến đấy chứ?"
"Không biết được, đầu năm nay, có thể sống sót coi như không tệ.
Một nhóm người oán giận nói hai câu, lại lần nữa trở về cương vị của mình, họ chỉ là một đám Địa Tiên thôi, trận chiến tranh này không đến lượt họ làm chủ.
Mà Tô Nghiêm Cẩn vẫn vô cảm, đứng ở vị trí của mình.
Trong đầu nhớ lại lời mà Trương Thành đã nói.
"Phát giác ra, chặn lại toàn bộ."
"Chăn lại !"
Tô Nghiêm Cẩn chất phác gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận