Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 240: Võ quán đó có cao thủ tuyệt thế (2)

Những người theo dõi cảnh này từ đầu đến cuối, còn chưa hoàn hồn, không khỏi rùng mình, toàn thân nổi hết da gà.
Đường đường là Võ Thánh.
Không, phải là bán Đế gần với Võ Đế nhất mới đúng.
Cứ thế mà tan thành mây khói ư?
Nếu không tận mắt chứng kiến, chắc chắn không dám tin là có chuyện như vậy xảy ra.
Nhưng ngay cả khi tận mắt chứng kiến cũng cảm thấy không hề chân thực một chút nào.
“Cao thủ, cao thủ, trong võ quán đó có siêu cao thủ!” Đệ Ngũ Trường Không hoảng hốt chỉ vào võ quán ở phía xa xa đó, sau đó ấp úng hét lên.
Thư Cầm Họa và Đệ Ngũ Trận trợn mắt nhìn hắn một cái.
Còn cần ngươi nói sao?
Mà Lục Thanh Sơn cũng đứng trên bậc, thở hồng hộc.
Hắn đã tận mắt chứng kiến Dịch Phong phát huy đòn tấn công đó, hắn sốc đến nỗi không thể bình tĩnh lại được.
Ban đầu hắn cho rằng, tiên sinh sẽ đích thân ra khỏi võ quán để đối phó với tên đó.
Nhưng không ngờ rằng, hắn chỉ ngồi yên bên trong, chỉ múa múa tay, mà một bán Đế bị tiêu diệt tan thành tro bụi.
Lần đầu tiên tiên sinh ra tay, quả nhiên là khủng khiếp!
Hắn không khỏi được nhìn vào trong qua ô cửa sổ, phát hiện thấy Dịch Phong đang tựa người trên ghế tựa, tiếp tục hí hoáy cái thứ đồ điêu khắc trong tay.
Chậc chậc!
Giết chết một bán Đế rồi mà tiên sinh còn có thể điềm nhiên như vậy sao?
Hóa ra.
Dù là bán Đế, cũng không thể lọt vào mắt của tiên sinh.
Cũng không biết một Lục Thanh Sơn với tu vi rác rưởi như hắn, phải may mắn mấy đời mới trèo lên được thuyền của tiên sinh.
Sợ rằng nếu tiên sinh có kết giao bằng hữu chắc chắn sẽ không nhìn vào trình độ tu vi, suy cho cùng tu vi cao hay thấp, cũng không mạnh bằng tiên sinh.
Đột nhiên, hắn thấy Cầm Đài đế phẩm rơi trên đất, hô hấp lập tức trở nên gấp gáp lên.
“Vuông, đá...”
Chợt nhớ đến lời của Dịch Phong, sau đó mới ngộ ra...
Khó trách, tiên sinh dặn hắn kiếm cái gì đó để làm bàn cờ, Lục Thanh Sơn hắn lại không biết kiếm một bàn cờ ở đâu cho Dịch Phong, xem ra bây giờ, lời tiên nói lúc trước là có ý cả.
Dường như tiên sinh đã biết chuyện vừa rồi sẽ xảy ra, đúng là nhìn xa trông rộng.
Hắn gấp gáp chạy về phía Dịch Phong cấp báo.
“Thưa tiên sinh, Giang Vũ ở trong cổ mộ ngoài thành Bình Giang đã bị...”
Rõ ràng, hắn đã đoán được người trong ngôi mộ đó là Giang Vũ, những hắn vừa nói được một nửa, Dịch Phong đã trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi nói với ta mấy chuyện này làm gì? Ta chỉ là một người phàm, người phàm, mấy chuyện như tu luyện rồi cổ mộ, động phủ ta không quan tâm.” Dịch Phong tức giận nói, vẻ mặt tràn ngập phiền phức, tên này đúng là vẫn chứng nào tật nấy.
Mấy năm gần đây, hắn mãi không thể tự mình luyện tập, còn vác theo cái hệ thống rác bực hết cả mình.
Lão già này thi thoảng còn nhắc đến mấy thứ này với hắn.
Thật là đau lòng.
Nghe xong Lục Thanh Sơn sợ hãi, lập tức ngậm mồm lại.
Hắn mới nghĩ tiên sinh sống ẩn dật ở đây, là không muốn xen vào chuyện tu luyện, mà lần này là vì Giang Vũ có mắt như mù làm loạn ở đây, nên bắt buộc mới phải ra tay.
Mới nghĩ thôi đã thấy rùng mình.
Gần đây hắn thường xuyên phá giới.
Cũng may tiên sinh không thực sự tức giận.
Nhưng lời nhắc nhở lần này, cũng là hồi chuông cảnh tỉnh hắn, sau này phải chú ý.
“Đúng rồi tiên sinh, bàn cờ mà ngươi cần, ta sẽ lập tức mang qua.” Thanh Sơn lão tổ nói.
Nghe đến đây, Dịch Phong ngẩng đầu lên, cười với Lục Thanh Sơn.
Không ngờ lão già này, miệng thì nói không được, nhưng làm việc cũng nhanh phết.
“Vậy phiền ngươi, chuyển nó ra sân sau giúp ta.”
Dịch Phong đứng dậy, lấy mấy chục đồng tiền vàng ra, đưa cho Lục Thanh Sơn.
Biết rằng Dịch Phong bình thường trả cho hắn tiền thù lao, Lục Thanh Sơn ngầm hiểu nhận lấy, vui vẻ chạy ra khỏi cửa.
“Lão huynh, vừa nãy là tiên sinh ra tay đúng không?” Nhìn thấy Lục Thanh Sơn đến, Ngô Vĩnh Hồng vừa nãy bị dọa cho kinh người rón rén đến hỏi.
“Đúng vậy, là tiên sinh đó, mấy người không sao chứ?” Lục Thanh Sơn hỏi Ngô Vĩnh Hồng.
“Quả nhiên tiên sinh lợi hại.”
Bọn họ không khỏi ngưỡng mộ.
“Nhưng mà các vị đừng nhắc đến chuyện cổ mộ, tiên sinh chỉ muốn sống một cuộc sống người phàm thôi, lần này ra tay vì bắt buộc thôi, ta vừa mới phạm giới, bây giờ tiên sinh có hơi cáu một chút.” Lục Thanh Sơn nhắc nhở.
Nghe thế, mấy người họ chăm chú gật đầu.
“Nào nào nào, giúp ta chuyển cái Cầm Đài đế phẩm… À không, bệ đá này vào cho tiên sinh.” Lục Thanh Sơn gào lên.
Mấy người mỗi người một tay.
Đối với chuyện Dịch Phong muốn làm bàn cờ bằng Cầm Đài đế phẩm của Giang Vũ, họ cũng không ngạc nhiên lắm.
Suy cho cùng thì cái cuốc mà hắn tiện tay đưa cho họ cũng là thánh phẩm, dùng đế phẩm để làm bàn chơi cờ thì có gì đáng ngạc nhiên chứ?
Năm người vừa khiêng Cầm Đài lên, phát hiện mấy người Thư Cầm Họa đã đứng ở cổng võ quán.
“Người…các người là?”
Đệ Ngũ Trường Không nhìn chằm chằm, không kìm được mà hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận