Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2333: Hi vọng (2)

Đáng tiếc, tạo nghệ của Phương Tạo Vật thật sự quá cao, sổ tay để lại cũng cực kỳ phức tạp, cho dù Lục Thanh Sơn và mấy vị lão hữu nghiên cứu mấy ngày, từ đầu đến cuối vẫn không có thu hoạch quá lớn.
Cũng may thời gian không phụ người có lòng.
Trải qua ngày đêm nghiên cứu, cuối cùng bọn họ cũng tìm được phương pháp tu bổ, nghe tiếng la giết trong đêm khuya, mấy người không quan tâm được cái gì khác, đã vội vàng đến chiến trường trên con phố.
Trên đường dài.
Lại trải qua một đêm khổ chiến, thương binh khắp nơi chấn động lòng người.
Đại đội bảo an tử thương đến gần ba phần, sau khi thành công phòng thủ ba canh giờ, do Thanh Hoan Tướng và Lão Quy tiếp nhận phòng thủ, cuối cùng giành được thời gian tu chỉnh ngắn ngủi.
Trong loại chiến đấu khốc liệt liên tục không ngừng này, mọi người đã không còn thời gian rảnh bận tâm đau xót và buồn oán ở trong lòng, chỉ có thể hết sức làm xong công việc nằm trong phận sự, dốc hết toàn lực tử thủ lỗ hổng.
Tiếp nhận hoàn thành trong chớp mắt, không đợi đại đổi bảo an rút lui toàn bộ, trận tử chiến tiếp theo đã mở ra!
Thanh Hoan Tướng và Lão Quy thể hiện bản tôn cơ thể, cự dương vạn trượng và mai rùa như núi cao tử thủ dưới mặt đất, không ngừng khổ chiến với bóng đen dày đặc đang bay xuống kia, chớp mắt đã gặp khí lãng cuồn cuộn kêu lên vang vọng!
Máu tươi màu xanh lam bùng nổ bộc phát nồng đậm, mọi người chịu khổ muốn bao tùm toàn bộ dáng sáng đèn đuốc con sót lại trên con phố!
Đúng vào lúc bên trong một mảnh nặng nề.
Đám người Lục Thanh Sơn xuất hiện trên phố dài, khiến cho trong mắt mọi người đội bảo an đang rút lui lộ ra vẻ phấn chấn!
“Lục lão?!”
“Ngài là tìm được phương pháp tu bổ cấm chế rồi?!”
Cho dù bóng người hai bên đã lui lại, cả người tràn đầy vết thương mệt mỏi không chịu nổi, nhưng nghe được câu hỏi này, mọi người cả mặt phấn chấn nhìn chăm chú đến!
Cảm nhận được đủ loại ánh mắt chờ mong, Lục Thanh Sơn trang nghiêm gật đầu.
“Không sai.”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, phảng phất như có được sức mạnh vô cùng vô tận, trong nháy mắt khiến cho gần ngàn thương binh kích động đứng thẳng, vểnh tay yên lặng lắng nghe!
Bọn họ khổ chiế tử thủ cho đến bây giờ, chính là vì để tranh thủ thời gian!
Bây giờ, cuối cùng cũng tìm được phương pháp tu bổ cấm chế, trong mắt mọi người đều có hi vọng!
Gần đây đủ loại hi sinh đổ máu, không có uổng phí!
Nhưng mà, nhìn khuôn mặt thương binh ở hai bên kích động, sắc mặt Lục Thanh Sơn cũng có chút ngưng trọng, ông trầm giọng lên tiếng ngữ khí cũng lộ ra cực kỳ trầm thấp.
“Lão phu đúng là đã tìm ra được phương pháp tu bổ.”
“Có điều, pháp quyết tu bổ cấm chế, thật sự quá cao thâm tinh diệu, chỉ cần có chút không cẩn thận thì sẽ có thể phạm sai lầm, vì thế trong quá trình tu bỏ tuyệt đối không thể có chút phân tâm…
Nói đến đây, tất cả mọi người nghe đến trong mắt sững sờ.
Có không ít người yên lặng ngước mắt nhìn lên trên không trung, chỉ thấy bên ngoài khu vực vết nứt đã sớm đen nghịt một mảnh, bốn phái càng là không ngừng có bóng đen điên cuồng tuôn ra.
Cho dù không gian chỉ có hơn trượng, bóng đen tuôn ra cũng không được coi là quá nhiều.
Nhưng nếu như muốn đến gần tu bổ, nếu như muốn không chịu ảnh hưởng của bên ngoài, thì nhất định phải có người ở quanh thân bảo vệ, chém giết cận thân với bóng đen tuôn ra từ vết nứt kia!
Bóng đen điên cuồng trùng kích cấm chế, tử thương đã khó mà tính toán, nếu như lúc này muốn tu bổ cấm chế, thì cũng phải không tính toán hi sinh, đến gần ngăn cản bóng đen tràn vào!
Dựa vào trận pháp cùng các bộ thay phiên nghỉ ngơi, tử thử ở mặt đất đã là thương vong thảm trọng.
Nếu như đến gần chém giết, nhất định cửu tử nhất sinh!
Cho dù lời nói của Lục Thanh Sơn còn chưa dứt, tất cả mọi người đã hiểu rõ khó khăn nguy hiểm trong đó, bầu không khí bộc phát trở nên nặng nề, bốn phía con phố cũng lâm vào yên lặng ngắn ngủi.
Nhưng mà.
Chỉ sau mấy giây yên lặng đó, đã có người liên tiếp trầm giọng đáp lại!
“Ta tình nguyện tiến lên ngăn cản bóng đen, để cho Lục lão tranh thủ thời gian tu bổ cấm chế!”
“Ta cũng tình nguyện đi!”
“Ta cũng cùng đi!”
Mặc dù bốn phái đa số đã bị thương, chớp mắt sẽ lại phải cửu tử nhất sinh, nhưng lại không ngừng có người lên tiếng đáp lại, chỉ cần có thể giữ vững đảo Ám Ảnh, tuyệt đối không có một người nào lui bước!
Cho dù chết cũng không hối hận, thẳng tiến không lùi!
Đây, chính là giác ngộ của người đảo Ám Ảnh!
Nghe thấy lời nói nhiệt huyết bùng nổ, Lục Thanh Sơn nắm thật chắt hai tay trong tay áo!
Có không ít người của đại đội bảo an đã bị thương, liên tiếp nhiệt huyết góp lời, biết rõ lần này cửu tử nhất định, nhưng lại không có một người nào lui bước, đều tự hào dũng cảm phải tiếp tục xuất chiến!
Giờ khắc này.
Cho dù là dạng lão gia hỏa như Lục Thanh Sơn, cũng vô cùng xúc động vì lời nói nhiệt huyết của đám hậu bối, nhìn thấy có người khập khiễng đến gần hành lễ xin chiến, trong lòng ông càng là tim như bị đao cắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận