Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1719: Cường giả vi tôn (2)

“Thư Dao mạo muội đến đây xin chỉ thị, mong rằng năm vị các lão hạ lệnh.”
Mấy lời này nói ra cực kỳ giữ bổn phận, chỉ là trần thuật sự thật khách quan, không dám thể hiện ra bất luận vui mừng nào, cũng không dám có một chút lời nói vượt khuôn phép.
Cho dù là như thế, Lộc Thư Dao cũng vẫn như trước cúi đầu yên lặng chờ, không dám tiếp tục nói thêm một lời.
Chờ đợi mấy giây, mà phảng phất như là ngàn vạn năm dài đằng đẵng.
Áp lực của Lộc Thư Dao càng lớn hơn, trên người giống như có Thái Sơn áp đỉnh, hít thở cẩn thận từng li từng tí, thân thể hành lễ chưa bao giờ dám tự tiện ngẩng lên.
Thật lâu sau.
Cao vị bên trên đại điện, mới truyền ra âm thanh già nua theo thứ tự.
“Nên là như thế.”
“Phân bộ Đông Hải ta đời đời tuân theo tổ lệ, tỷ thí lịch luyện là chuyện đương nhiên.”
“Vạn Bảo Lâu là người có tài chấp chưởng, đương nhiên phải lấy lịch luyện định đoạt quyền sở hữu!”
“Nên như thế…”
Tiếp đó giọng nói trầm trầm vang vọng.
Phạm âm vô cùng huyền diệu vang vọng, mấy vạn cao tầng và tất cả môn nhân cùng cúi bái, lời nói của năm đại các lão hóa thành sức mạnh đại đạo nồng đậm, truyền vang trăm ngàn cung điện.
Lộc Thư Dao cung kính hành lễ, rồi mới dám nhu thuận rời đi.
Đợi đến khi nàng bước ra khỏi đại điện, cửa điện lại lần nữa đóng lại.
Lui ra khỏi mấy đạo cửa viện.
Lộc Thư Dao mới dám thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong đôi mắt đẹp đều là ý cười tự nhiên.
“Quả nhiên.”
“Năm vị các lão cũng đồng ý lần so tài này, mọi thứ đều lấy cường giả vi tôn, đây chính là chân lý vạn cổ không thay đổi, luận thực lực tuyệt đối, bản tiểu thư nhất định sẽ không thua bất luận kẻ nào!”
Nghe thấy nhỏ giọng cảm khái, tâm phúc và mấy người thị nữ vội vã cung kính hành lễ.
“Tiểu thư là nơi thiên mệnh hướng về!”
Lộc Thư Dao lãnh đạm gật đầu, lập tức thu liễm vui mừng rời đi, tâm tình không phải bình thường.
Một đường đi xuyên qua mấy đạo cung điện đình viện.
Trưởng lão môn nhân đi qua, đều cung kính bái phục, tỷ thí còn chưa bắt đầu, dường như tất cả mọi người đã nhận định, vị đại tiểu thư này sinh ra tôn quý, nội tình rất khủng bố, đã được định trước là chủ nhân của Vạn Bảo Lâu.
Không đến mấy canh giờ sau.
Chuyện tỷ thí Vạn Bảo Lâu truyền khắp đảo đen, thế lực khắp nơi cũng vì đó mà bàn tán sôi nổi.
Ở một nơi ẩn nấp nào đó, mấy vị lão quái đều bị kinh động mà tập trung.
“Tỷ thí của Vạn Bảo Lâu sắp đến, nhất định là một chuyện lớn ngàn vạn năm khó gặp!”
“Nếu như không ngoài dự liệu, người thắng hẳn là Lộc Thư Dao!”
“Nữ tử này còn trẻ tuổi, nhưng bụng dạ cực sâu, còn nắm giữ tài nguyên và nhân mạch khủng bố, vị trí lâu chủ Vạn Bảo Lâu còn có thể rơi vào tay người khác?”
“Hay là chúng ta đến chúc mừng thiếu nữ này trước?”
“Không vội, đợi đến ba ngày sau tỷ thí rồi mới dâng lên đại lễ!”
Toàn bộ đảo đen bàn tán sôi nổi thấu trời, tỷ thí còn chưa bắt đầu, đi đâu cũng có thể thấy được giao dịch đặt tiền cược, rất ít người đặt cược Lộc Tâm Lan, lễ vật chúc mừng Lộc Thư Dao, cũng đã âm thầm chuẩn bị bảy tám phần.
Dường như trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, tất cả đã có kết luận!
Chớp mắt đã qua ba ngày.
Hội trường Tinh Vân ở trung tâm đảo đen, mấy trăm ngàn tân khách đều đến.
Hội trường Tinh Vân có trăm ngàn số ghế do sức mạnh đại đạo xây dựng, động một tý là tiêu hao vô số tiên tinh, không có trọng bảo xuất thế sẽ không mở ra, vì đại tuyển lịch luyện, Vạn Bảo Lâu mới phá lệ mở cửa.
Chủ tướng của Vạn Bảo Lâu sắp xuất hiện rồi!
Vô số lão quái nghe thông tin đã xuất thế, vị trí ghế khách quý ở bên sân đã hết chỗ, người có khí tức cường hoành nhiều vô số kể, theo thứ tự ngồi ở vị trí cao bên trong Tinh Vân, các nhân vật tai to mặt lớn ở các phương càng là nhiều vô số kể.
Ngọc đài lưu ly ở trung tâm hội trường.
Năm vị các lão của Vạn Bảo Các ngồi vững như núi, toàn thân tản ra khí tức sâu không lường được, chấn động khiến trong mắt tất cả mọi người lộ ra vẻ kính sợ.
Nghe tiếng bàn tán sôi nổi đang lên như sóng biển.
Dịch Phong đi theo mấy người đến phía trước, tâm tình trở nên kích động.
Mới bước đến lối đi bên trái.
Đã thấy xung quanh tinh vân khắp trời giống như thang trời, khắp nơi đen kịt bóng người, tùy ý liếc mắt qua, khí độ phi phàm nhiều vô số kể.
Dịch Phong càng nhìn càng chờ mong, thầm nghĩ cuối cùng cũng gặp được cảnh tượng hoành tráng.
So sánh ra.
Bùi Hạc Tùng và Tát Đông Lai đi phía trước mở đường, có chút mấy phần căng thẳng.
Mãi đến khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc của tiên sinh.
Bọn họ mới ổn định tâm thần, dần dần có sức mạnh đứng vững.
Đủ loại ánh mắt không ngừng quăng đến, trong đó không thiếu thần thức khủng bố, mấy người giống bạo lộ tu vi ra ngoài giống như tờ giấy trắng, nhưng vẫn như trước người thẳng tắp cung phụng trái phải bên người tiên sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận