Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2034: Tam quan sụp đổ (2)

Nhìn mọi người ở xung quanh kích động đi lại, Hách đội trưởng và Từ Dung đứng ở trên đường phố của thành phố cũ tràn ngập chấn động.
Đây là năng lực gì?
Dị năng?
Hay là mộng cảnh huyễn thuật?
Mắt thấy tai nghe tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên người mình vô cùng chân thật, dân chúng đều đang đắm chìm ở trong cảnh tượng chúc mừng vì sóng thần đã được ngăn chặn, những nụ cười và bàn tán sôi nổi đã lâu không thấy, vào lúc này đã đánh vỡ toàn bộ hoài nghi còn sót lại ở trong lòng bọn họ.
Hai người họ quả thật đã gặp phải người thần kỳ khó mà giải thích được!
Đúng vào lúc hai người đang ngây ngốc nhìn nhau, Ngô Đào đứng ở một bên đã thảnh thơi cất bước, hai tay đút túi quần vô cùng lười biếng, giống như là người bình thường dung nhập vào trong đám người, lúc này thoạt nhìn hắn không khác gì những người bình thường kia.
Chỉ có bóng lưng đang phất tay truyền đến tiếng lẩm bẩm vang vọng ở bên tay, nhắc nhở bọn họ sự tồn tại của con người đáng sợ này!
“Siêu thị giảm giá sắp đóng cửa rồi, ta đến đó mua một chút đồ rồi về nhà, nên không tiễn các ngươi nữa, nếu như có tin tức, nhớ lập tức đến nói cho ta biết…”
Tùy ý một câu, đã khiến cho trong mắt hai người tràn ngập kính sợ.
Cảnh tượng giống như trong mơ, đúng thật là đã xảy ra trên thế giới này, người kia vốn dĩ chỉ là nam nhân bình thường, thế mà lại có loại năng lực đáng sợ giống như thần linh trong thần thoại vậy…
Đột nhiên.
Trong lòng Hách đội trưởng và Từ Dung đều nổi lên sóng gió ngập trời, phảng phất như cuối cùng cũng nhận ra một mặt của thế giới mà mọi người không biết, tất cả những thứ trong mắt đã từng quen thuộc, dường như cũng trở nên lạ lẫm.
Bọn họ cũng không dám ở lại thêm một chút nào, vội vã ngăn một chiếc taxi lại, vội vàng đi về phía Bộ Săn Ma!
Không đến nửa giờ.
Thông báo liên quan đến người thần bí, đã được khẩn cấp báo cáo đến tổng bộ, tổng đội trưởng ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên đi qua đi lại, không còn sự trầm ổn và bình tĩnh giống như lúc trước, giống như là trở lại thời gian mới nhận chức vụ, có một loại cảm giác khó mà bình tĩnh được.
Từ Dung chỉ có thể ngây người đứng ở một bên.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, mọi chuyện phát triển thật sự quá nhanh, vượt ra khỏi tầng cấp của nàng, ngoại trừ việc cố gắng bình tĩnh tâm tình, bất kỳ chuyện gì cũng không làm được.
Nhưng càng như thế, nàng càng là cảm thấy bất lực và nhỏ bé, trong đầu không thể nào dừng mọi loại suy nghĩ lung tung, đủ loại cảnh tượng lúc trước không ngừng hiện lên…
Lần đầu tiên gặp Ngô Đào, người này đang đi lung tung ở trong thành.
Bây giờ nàng mới biết người, người ta có năng lực mà bản thân nàng không thể nào hiểu được, nhấc tay đã có thể xé rách không gian dẫn phát sóng thần, đúng thật là có thể so được với thần linh, cái gọi là nguy hiểm chẳng qua chỉ là chuyện cười mà thôi.
Sau đó mấy lần gặp mặt, mang đến cho nàng nghi hoặc vô tận, vào lúc này cũng hoàn toàn mở ra.
Người này ngay từ lúc mới bắt đầu, đã là sự tồn tại không thể nào dùng lý lẽ bình thường để giải thích, hắn nghĩ gì làm gì, tuyệt đối không phải điều mà Từ Dung có thể hiểu được…
Rất nhiều cảm khái giống như thủy triều tuôn ra.
Trong lòng Từ Dung xuất hiện không ít nghi hoặc, cũng có càng nhiều nghi hoặc không ngừng hiện lên, trong lòng giống như mở ra cánh cửa thế giới mới, có tò mò vô cùng vô vận xuất hiện.
Rốt cuộc hắn là ai?
Hắn thể hiện ra đủ loại năng lực không phải là điều mà con người có thể có được, là có được từ đâu?
Đủ loại nghi hoặc quấy nhiễu ở trong lòng, khiến cho vị đội trưởng ưu tú nhất thành phố Bình Giang này trở nên mất hồn mất vía, đối với tất cả mọi thứ ở bên người, thậm chí là nhóm mị linh ngày trước nàng coi là đại địch, cũng tạm thời không còn hào hứng gì nữa.
Cho dù sau khi tan làm, nàng một mình nằm ở trên giường cũng khó có thể ngủ được, trằn trọc đến thẳng hừng đông…
Rõ ràng là một đêm không ngủ, nhưng Từ Dung lại vô cùng có tinh thần.
Nàng không kìm chế được đủ loại tò mò nữa, sau khi vội vàng rửa mặt, thì muốn đi về phía tiểu khu cũ kỹ, cho dù Ngô Đào vô cùng đáng sợ, nàng cũng muốn hỏi ra chân tướng!
Đúng vào lúc muốn mở cửa, điện thoại lại vang lên không đúng lúc.
“Đinh linh linh, đinh linh linh…”
Từ Dung nhìn một chút ghi chú thời gian trên màn hình, còn tưởng rằng là có chuyện gì, đành phải kết nối.
Ai ngờ được, giọng nói của đối phương lại tràn ngập vẻ niềm nở.
“Từ đội trưởng, hôm nay khó có được ngày nghỉ, cả nước tìm lại được vẻ yên bình sau sóng thần đáng sợ, có thể nói là khắp nơi vui mừng, ở trong thời kỳ vui mừng này, ta muốn mời đội trưởng cùng ăn cơm trưa, không biết Từ đội trưởng…”
Nghe thấy lời này, Từ Dung làm gì có một chút hứng thú nào.
Ngay lập tức lạnh giọng ngắt điện thoại.
“Không hứng thú.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận