Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1270: Lão tử là thánh nhân (2)

Hiển nhiên.
Phó Nam Thiên đang cố gắng hết sức lấy lại mặt mũi.
Nhất là ông ta luôn canh cánh trong lòng chuyện Dịch Phong cứu mình.
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy."
"Thì ra Dịch anh hùng vậy mà cũng là bán thánh".
"Vậy nghiên cứu lần này của chúng ta hoàn toàn thành công rồi!"
"Đúng vậy, thành công rồi".
Vài vị độc sư vui mừng đến bật khóc.
Ngoài cửa.
Môi đỏ Dạ Kiêu khẽ hé mở.
Kết quả thí nghiệm lần này hoàn toàn vượt xa dự liệu của nàng ta, là một chuyện đáng để người ta hưng phấn, nhưng không biết tại sao khi nàng ta nghe thấy Dịch Phong cũng là bán thánh, chút hưng phấn trong lòng nàng ta dường như càng thêm mãnh liệt.
"Thì ra huynh cũng ưu tú như vậy?"
Bên cạnh, Phó Nam Thiên phát hỏa xong lúc này đang cúi đầu lẩm bẩm.
"Nếu tiểu tử ngươi coi ta là Dung Đạo cảnh, cho thấy rõ tiểu tử ngươi không hề nhận ra ta".
Tuy không biết tại sao Dịch Phong lại không nhận ra ông ta, nhưng trước mắt với Phó Nam Thiên mà nói là một chuyện đáng để thấy may mắn.
Lần này ông ta tỉnh lại, vừa khéo phải gấp rút giải quyết chuyện phân thân bị hủy diệt, rời khỏi đây một khoảng thời gian.
Nếu đã như thế, lần sau gặp Dịch Phong cứ dứt khoát thay đổi tướng mạo.
Tóm lại làm sao cũng không thể để Dịch Phong đánh đồng người đội đấu lạp bị độc đánh bại trong không gian sương độc cùng với kẻ sẽ làm sư tôn trong tương lai như ông ta được.
Ông ta hoàn toàn chưa từng đến đảo Thiên Độc.
Thử độc ư?
Ta không biết.
Ta không rõ.
Ta không có lịch sử đen này.
Đương nhiên phải bịt miệng của đám người kia lại.
"Cảnh cáo các ngươi, thực lực và thân phận của ta, không được để tiểu tử Dịch Phong biết" Phó Nam Thiên bày ra dáng vẻ thánh nhân, uy nghiêm nói.
"Vâng!"
Lời nói của thánh nhân, bọn hắn không dám làm trái, vội vàng cung kính lui xuống.
Mà sau khi bọn hắn ra ngoài, Dạ Kiêu chậm rãi bước vào.
Một thánh nhân.
Một bán thánh.
Hai người đối chọi gay gắt, bốn mắt giằng co lẫn nhau, không khí như đóng băng vào giờ phút này.
"Mục đích của ông là Dịch Phong?"
Rất lâu sau, Dạ Kiêu híp mắt hỏi.
"Đương nhiên là vì tiểu tử đó." Phó Nam Thiên ngẩng đầu nói:
"Tiểu tử đó kỳ tài ngút trời, lão phu muốn nhận hắn làm đệ tử, nhưng sợ thực lực tiểu tử đó không đủ sẽ chết trong lần thử độc của các ngươi, cho nên mới đến đây theo, ai mà biết tiểu tử kia mẹ nó lại giấu dốt".
Dạ Kiêu nhìn ông ta.
Rất lâu rất lâu sau, dáng người cao gầy hơi nghiêng.
"Đi thong thả, không tiễn".
Nghe vậy Phó Nam Thiên trợn trắng mắt, bấy giờ mới đi qua người nàng ta, sau đó bay lên rời khỏi đảo.
"Mẹ nó chứ, nữ nhân này thật khủng khiếp, rõ ràng chỉ là bán thánh".
Trong lúc đang bay, Phó Nam Thiên lau mồ hôi, vừa nãy khi Dạ Kiêu nói chuyện, ông ta rõ ràng phát giác độc tố dày đặc đang lan tràn trong không gian.
Thậm chí mang theo sát ý mãnh liệt.
Ép ông ta không thể không nói ra chân tướng.
Nếu không có lẽ ông ta vẫn có thể toàn thân rút lui, nhưng ông ta trọng thương chưa lành e rằng không tránh khỏi phải chịu khổ.
"Má nó chứ, thật xui xẻo."
"Lão phu đường đường là thánh nhân suýt nữa chết ở đây thì không nói, còn bị đồ đệ tương lai cứu, bây giờ lại bị một bán thánh uy hiếp..."
"Có điều nữ nhân này quả nhiên không ổn".
"Ha ha ha, đồ đệ bảo bối của ta quả nhiên xuất sắc, ngay cả lão xử nữ cũng..."
"Tuy nữ nhân này hơi âm độc, nhưng có nữ nhân đó bảo vệ hắn, lão phu cũng có thể yên tâm bận rộn chuyện của mình một khoảng thời gian rồi".
Tất cả độc sư đều tràn ngập trong bầu không khí hưng phấn.
Chỉ duy nhất Dịch Phong đang tự bế trong phòng.
Con đường tử vong lại thất bại, có nghĩa là sự cố gắng trong khoảng thời gian của hắn lại lãng phí vô ích.
Lúc này.
Ngoài cửa phòng có mấy vị cao tầng đến.
"Sau khi thử độc kết thúc, Dịch anh hùng tưởng nghiên cứu của chúng ta lại thất bại, cứ mãi nhốt mình trong phòng không ăn không uống" Một ông lão trong số đó nói.
"Đúng vậy, Dịch anh hùng thật sự là lòng mang thiên hạ, rõ ràng tu vi bán thánh lại tự hạ thấp thân phận đến thử độc."
Một ông lão khác cảm khái nói: "Còn vì thí nghiệm của chúng ta thất bại mà nhốt mình trong phòng canh cánh trong lòng".
"Nói ra thì lần này chúng ta có thể nghiên cứu được độc tố không gian hủy diệt Chứng Đạo cảnh, cũng may nhờ có Dịch anh hùng thúc giục khi trước !" Lại có một ông lão nói.
"Đúng vậy đúng vậy, may nhờ có Dịch anh hùng thúc giục."
"Vậy bây giờ chúng ta mau nói tin tốt này cho Dịch anh hùng biết đi" Ông lão dẫn đầu nói.
"Đúng đúng đúng, mau nói cho Dịch anh hùng".
"Nhưng mà liệu Dịch anh hùng có biết chuyện thử độc đã thành công từ sớm rồi không".
Lúc này một độc sư tư lịch còn thấp duy nhất trong số đó nghi ngờ nói: "Theo lý mà nói Dịch anh hùng có tu vi bán thánh, chẳng lẽ không cảm nhận được cường độ độc tố của chúng ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận