Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 674: Gần như là chắc chắn rồi

Thấy vậy, Nguyên Lãng Thiên nuốt một ngụm nước bọt rồi lại hỏi: "Nói cách khác, vị này cũng từng nhận được phúc trạch của vị tiên sinh kia giống như Ngô Thiên đại nhân?"
Nói đến đây, rốt cuộc hắn ta cũng hiểu tại sao vừa rồi Bạch Lĩnh Thiên lại có dáng vẻ như vậy ở trước cửa phòng của Dịch Phong.
Nếu đúng là như thế thì hành động vừa rồi của Bạch Lĩnh Thiên thật sự không quá đáng chút nào, hắn ta đánh Nguyên Lãng Thiên cũng không hề oan.
Dù sao Ngô Thiên đại nhân nhận được phúc trạch của vị tiên sinh thần bí kia cũng nhờ vào thần kỹ mới có thể trở thành người đệ nhất Ngô Thiên và trở thành quốc vương của Ngô Thiên, vậy e rằng người nhận được phúc trạch giống với Ngô Thiên đại nhân này cũng có thực lực và địa vị không hề kém cạnh so với ngài.
Hơn nữa nếu Ngô Thiên biết chuyện, cho dù thực lực của người này không mạnh nhưng chỉ dựa vào việc hắn có liên quan đến vị tiên sinh thần bí kia thì đại nhân cũng sẽ vì vậy mà coi hắn như thượng khách.
"Có lẽ không phải vậy.
Con ngươi Bạch Lĩnh Thiên co lại, hắn ta lắc đầu nói.
Nghe vậy, Nguyên Lãng Thiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nếu quả thật là như vậy thì hắn ta gặp rắc rối lớn rồi, nhất là hành động chuẩn bị xông cửa trước đó của hắn ta, trước không nói đến vị này có tức giận hay không, nếu như hành động kia truyền tới tai Ngô Thiên thì sợ rằng hắn ta cũng sẽ không chịu nổi.
"Phù!"
"Cũng may."
"May mà không phải:
Nghĩ đến đây, Nguyên Lãng Thiên lại thở phào nhẹ nhõm.
Ố bên cạnh, Bạch Lĩnh Thiên liếc nhìn hắn ta, sau đó càng nghiêm túc nói: "Có lẽ hắn chính là vị tiên sinh kia!"
"Ờm!"
Nguyên Lãng Thiên gật đầu một cái theo bản năng, thầm nói chỉ cần không phải người giống như Ngô Thiên đại nhân là được.
Hắn chỉ là vị tiên sinh kia mà thôi, cũng không có gì...
"Ách!"
"Hả??"
"Chính là vị tiên sinh kia?"
Giờ khắc này, hắn ta mới phát hiện ra điều bất thường.
Con ngươi hắn ta trợn trừng, cả người đứng tại chỗ giống như điện giật, miệng lớn tiếng kêu lên: "Ngài nói người này chính là vị tiên sinh kia?"
"Đúng vậy!"
Bạch Lĩnh Thiên nghiêm túc gật đầu.
"Bởi vì Ngô Thiên đại nhân từng nói rằng vị tiên sinh kia họ Dịch!"
"Mà vị này cũng họ Dịch!"
Lời xác nhận bất thình lình này khiến Nguyên Lãng Thiên cảm thấy trong đầu như vang lên một tiếng nổ. Hắn ta kinh sợ đến mức ngay cả mông cũng tê liệt mà ngã thẳng xuống đất.
Trên khuôn mặt xám như tro tàn tràn đầy vẻ đờ đẫn.
Mà Nguyên Tịnh ở bên cạnh cũng trợn trừng mắt, tay ngọc đưa lên bịt chặt đôi môi đỏ mọng, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Trước đó, thông qua cuộc đối thoại giữa hai người Nguyên Lãng Thiên và Bạch Lĩnh Thiên, nàng mới biết Ngô Thiên, người đệ nhất đế quốc còn có một mẩu chuyện xưa như vậy cho nên trong lòng cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc vị tiên sinh thần bí có thể đào tạo ra nhân vật như quốc vương Ngô Thiên là một tồn tại như thế nào.
Mà bây giờ Nguyên Tịnh lại kinh hãi phát hiện.
Dịch đại ca sớm chiều ở cùng nàng gần đây chính là vị tiên sinh thần bí một tay bồi dưỡng ra quốc vương Ngô Thiên kia!
Làm sao điều này có thể không khiến nàng hoảng sợ được?
"Nữ nhi, nữ nhi, ngươi mau nói cho ta biết, vị này thật sự họ Dịch sao?"
Nguyên Lãng Thiên kinh hãi bò dậy từ dưới đất rồi vội vàng hỏi:
"Còn nữa, rốt cuộc quyển sách này có phải của hắn hay không?"
Thời khắc này, hiển nhiên Nguyên Lãng Thiên vẫn còn ôm một tia ảo tưởng.
Nếu người này thật sự là vị tiên sinh kia, một khi quốc vương Ngô Thiên biết được chuyện vừa rồi hắn ta chuẩn bị đạp cửa, biết được hắn ta có hành vi đại bất kính như vậy thì sợ rằng quốc vương Ngô Thiên cũng sẽ tru di cửu tộc hắn ta.
"Đúng là hắn họ Dịch!"
Nguyên Tịnh nghiêm túc nói: "Với lại quyển sách này thật sự là do hắn đưa cho ta, hơn nữa còn bảo ta coi chúng là rác mà vứt đi".
Hai người Bạch Lĩnh Thiên và Nguyên Lãng Thiên lập tức nghẹn họng.
Nhưng trong lòng bọn hắn đều biết thân phận của người này gần như là chắc chắn rồi.
Bởi vì mặc dù bọn hắn chưa từng nhìn thấy vị tiên sinh kia nhưng lại biết không ít chuyện về hắn thông qua lời quốc vương Ngô Thiên nói trong tửu yến lần đó.
Bọn hắn biết rằng vị tiên sinh này là một người không thích phô trương và luôn có dáng vẻ của một phàm nhân.
Hơn nữa những chí bảo và thần kỹ trong mắt mọi người thì đối với hắn cũng chỉ là vật bình thường, không quan trọng.
Thánh phẩm dùng để dọn dẹp, Đế phẩm dùng làm vải lau chân, đây đều là những miêu tả vô cùng chân thực về vị này.
Tóm lại là lần đó quốc vương Ngô Thiên đã nói rất nhiều.
Sau khi nói hết, hắn ta còn rơi nước mắt ngay trước mắt đám thần tử để bày tỏ sự nhớ nhung đối với vị tiên sinh kia.
Mà hiện tại, nếu dùng phương ngữ của Linh Hư Giới bọn hắn để hình dung thì hành động muốn vất quyển "Thái cực quyền trước mắt này như rác chính là hành vi khoe khoang một cách khiêm tốn và sợ rằng cũng chỉ có vị kia mới có thể làm ra hành vi như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận