Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 771: Chuyện tốt cực lớn (1)

Thiên tài, mình thật sự là thiên tài.
Vậy mà lại có thể dựa vào một Tiên kỹ cấp thấp chiến đấu vượt 7 cấp.
Thiên tài nghìn năm khó gặp, không sai, chính là mình!
Dịch Phong bật cười thành tiếng.
Nhưng... cũng có thể bản thân hắn đã không còn là Nhân Tiên nữa rồi.
Còn về phần thăng cấp như thế nào?
Nhưng nói lại, hắn chính là chưa từng tu luyện.
Hoặc có lẽ là bản thân đến Tiên giới tiên khí bổng bềnh này, bởi vì thiên phú của bản thân quá mức kinh khủng, cứ hấp thụ tiên khí, nên bất tri bất giác tăng cấp bậc lên.
Cho nên, cảnh giới bây giờ của mình, có thể đã là Địa Tiên rồi chăng.
Mà sở dĩ hệ thống biểu thị không biết, có lẽ là bởi cái hệ thống này quá vô dụng rồi.
Dù sao thì hắn nhận được hệ thống lúc hắn ở phàm giới.
Có lẽ hạn mức cao nhất của hệ thống rác rưởi này cũng chỉ là tu vi phàm giới, giỏi lắm thì đến tu vi Nhân Tiên, vượt qua Nhân Tiên, cái hệ thống này đã không dùng nổi nữa rồi.
Bỏ đi.
Dù sao thì bây giờ hắn là siêu cấp thiên tài, hệ thống cũng chỉ là một thứ vô dụng.
Còn về cảnh giới, không cần quan tâm tới nó làm gì, dù sao chỉ cần biết bây giờ dựa vào Nhất Niệm Chỉ, trong cảnh giới dưới Địa Tiên, bản thân mình chính là vô địch.
Sau khi Dịch Phong mừng khấp khởi rời đi, lúc lâu sau, Quách Thế Kiệt đã nhận được báo cáo của đệ tử trong môn.
Dịch Phong không bị giết chết, ngược lại Địa Tiên cấp bậc viên mãn mà mình phái đi lại trở thành một đống máu thịt.
Quách Thế Kiệt tức giận: "Các ngươi làm việc kiểu gì đấy? Đến cả một tên Nhân Tiên thấp kém cũng không giải quyết nổi!"
Đệ tử trong môn cúi thấp đầu, ngập ngừng nói: "Có lẽ là bên cạnh Dịch Phong kia có người giúp đỡ."
"Có người trong môn nhìn thấy Dịch Phong từng đi tìm đệ tử chân truyền của Liễu Ngôn, Du Độc Hành".
"Du Độc Hành?" Quách Thế Kiệt đọc cái tên này ra, mang theo khí tức nguy hiểm.
Quả thực Dịch Phong chẳng qua chỉ là tu vi Nhân Tiên.
Có thể giết chết được, chắc chắn là có người giúp đỡ rồi.
"Vận may của hắn thật tốt." Hắn ta suy nghĩ nói: "Nhưng, ta vẫn không tin vận may của hắn còn có thể luôn tốt như thế".
"Lần sau, trực tiếp tìm một tên Kim Tiên ra tay."
"Nhưng đã đánh rắn động cỏ rồi, tạm thời cứ đợi chút đã".
"Lui xuống trước đi!"
Tên tiểu tạp chủng kia, hắn nhất định phải giết chết, nếu không thì khó có thể giải trừ nỗi hận ở trong lòng hắn!
"Vâng!"
Đệ tử trong môn lập tức trả lời rồi rời đi...
Dịch Phong ý thức được mình không chỉ là người thiên phú hiếm có nghìn năm khó có một, mà còn cực kỳ có khả năng vào lúc bất tri bất giác tu vi đã thăng cấp rồi.
Tâm trạng cực kỳ tốt, muốn tìm người uống rượu, vui vẻ một trận.
Người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là sư huynh Du Độc Hành.
Cho nên xách vò rượu vui tươi hớn hở đi đến chỗ ở của Du Độc Hành.
Nhưng đi đến chỗ của Du Độc Hành, lại biết được Du Độc Hành sư huynh không có ở đó.
"Sư huynh vừa bị người gọi đi rồi, hình như là có chuyện gì đó".
Những đệ tử khác ở bên này nhìn thấy Dịch Phong thì nói với hắn: "Sao thế, Dịch sư đệ tìm Du sư huynh có chuyện gì sao?"
Dịch Phong tuy chỉ là Nhân Tiên, nhưng bọn họ đều quen biết.
Dù sao thì đã từng đánh vào mặt Quách phong chủ của Nhật Nguyệt Phong trước mặt mọi người.
Nhật Nguyệt Phong và Tinh Thần Phong không hợp nhau đã lâu, Tinh Thần Phong trước giờ đều là khiêm nhường một bước, cho nên bị chèn ép không ít.
Lần trước Dịch Phong thân là đệ tử của Tinh Thần Phong đã đánh vào mặt của Quách phong chủ, khiến bọn họ không khỏi bội phục tên tiểu tử này.
Cho nên khi nhìn thấy Dịch Phong rất là thân thiết.
"Vậy Du sư huynh bao giờ thì trở về?"
"Cụ thể bọn ta cũng không biết được." Một đệ tử Địa Tiên sơ giai hỏi.
"Nhưng, Dịch sư đệ có chuyện gì vậy? Đợi chút nữa Du sư huynh trở về, bọn ta có thể truyền đạt thay cho đệ."
Thấy các sư huynh đều rất nhiệt tình, còn rất dễ nói chuyện.
Dịch Phong nâng vò rượu trong tay lên lắc lắc: "Cũng không có chuyện gì, chính là gặp được một chuyện rất vui, muốn tìm Du sư huynh uống rượu, chúc mừng".
"Ui trời! Ta còn tưởng là có chuyện gì rồi nữa chứ!" Đệ tử Xuân Lai Địa Tiên bên cạnh vỗ tay một cái, vui vẻ nói: "Sao thế, Du sư huynh có thể uống cùng đệ? Chúng ta thì không thể sao?"
"Đúng vậy, nói như kiểu giống như không ai biết uống rượu vậy!
Phải biết là lúc ta ở phàm giới, được xưng là nghìn chén không say đó!" Đệ tử Hạ Vong Địa Tiên cũng nhìn rồi lên tiếng trả lời theo.
"y sư huynh có chút dọa người rồi, nghìn chén cũng không say, chút tửu lượng này của ta sợ là không đủ để nhét vào kẽ răng của huynh" Dịch Phong cũng cười nói, hắn xách vò rượu quay người vẫy tay: "Đi, hôm nay ta đưa mấy huynh đi uống mấy ngụm rượu."
"Nghìn chén tuy không có, nhưng chúng ta cứ uống cho sảng khoái đi nào!"
Mấy người sư huynh đằng sau cũng cười ha ha đi theo: "Đi đi đi, chúng ta đều đi hết! Nếm thử rượu của Dịch sư đệ!"
"Được thôi, cái lộc ăn này tốt nha! Du sư huynh không có cái lộc ăn này rồi. Ha ha ha..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận