Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1876: Hậu sinh khả úy (1)

Vừa dứt lời.
Ánh mắt Lâm Nhược Vi và Ngọc Nhi tràn ngập sùng bái, hoàn toàn bị vị tiền bối này làm cho khiếp sợ!
Hoang vực bắc mạc.
Bên cạnh phế tích cát vàng vô tận, Dịch Phong ngồi trước lều trướng, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu lâu dài, cứ ở nơi này chờ đợi, không chết không thôi với đám cung Vẫn Thần kia.
Một mình tất nhiên nhàm chán, nhưng không có nỗi lo về sau, chỉ chờ chiến đấu.
Theo như lời nói của kẻ kia, cung Vẫn Thần sẽ cử vô vàn kẻ mạnh đến truy sát, thật sự là một tổ ong, chắc chắn hắn sẽ chết.
Nghĩ đến đây Dịch Phong không còn lo lắng nữa.
Mắt thấy sắp có một trận chiến lớn, hắn lấy rượu và cá khô ra, ăn no trước rồi tính sau!
Chính vào lúc Dịch Phong ăn như gió cuốn.
Trước mặt đột nhiên có gợn sóng hư không.
Dịch Phong thấy vậy đáy mắt mừng rỡ, vội vàng thu dọn ăn uống chuẩn bị chiến đấu!
Ai ngờ.
Nữ tử bước ra có chút quen mắt, khiến hắn ngơ ngác tại chỗ.
Lâm Nhược Vi vừa xuất hiện đã thấy Dịch Phong một mình ngồi ở biển cát, lộ vẻ mừng rỡ vội vàng bước lên, vẻ mặt cảm khái hành lễ.
“Dịch tiền bối, đã lâu không gặp vẫn khỏe chứ.”
Nhìn kỹ lại.
Dịch Phong mới nhớ ra đây là tiểu muội tử khi trước đã vẫy tay với hắn ở mỏ quặng.
Mặc cho không phải người thần cung đến, uổng công kích động một phen, nhưng trong biển cát mênh mông có thể gặp lại người quen, thật sự khiến người ta ngạc nhiên vui mừng, lại thấy vị cô nương này ăn mặc xinh đẹp, hiển nhiên sống rất tốt, càng khiến người ta cảm thấy an ủi không thôi.
Dịch Phong gật đầu.
“Thì ra là cô…”
“Xem ra gần đây cô rất tốt, sao lại trở về nơi rách nát này?”
Lâm Nhược Vi cười đáp, nói rõ sự thật.
“Tiền bối nói đùa rồi.”
“Tiểu nữ tử cảm kích tiền bối ngày đó giúp đỡ, vẫn luôn lo lắng chuyện ngài và thần vệ Hắc Long, cho nên mới quay lại nơi này, bằng lòng cùng tiến cùng lui với tiền bối.”
Nói đoạn Lâm Nhược Vi vội vàng lễ độ tránh qua một bên.
“Tiên bối, đây là tam thúc của ta, có tam thúc ở đây chúng ta không cần lo lắng thần vệ Hắc Long nữa!”
Nhìn về phía bóng người yểu điệu đang nhường đường.
Bóng người chắp tay mặc trường sam bước đến, mặt ngọc râu dài, mày kiếm mắt sáng, thật sự là một đại thúc đẹp trai, vừa nhìn đã biết là lão giang hồ có chút thực lực.
Coi như Dịch Phong đã hiểu.
Có lẽ muội tử này lo lắng cho hắn, mời đại lão từ xa đến giúp đỡ!
Đúng là người tốt.
Lúc hắn đang cảm khái, người đến đã đứng trước mặt.
Thản nhiên đánh giá vài giây, đại thúc đẹp trai lộ ra ánh mắt tán thưởng, khẽ gật đầu.
“Rất tốt, rất tốt.”
“Không để lộ tu vi, kiếm kỹ chân chính không phải dựa vào mũi kiếm mà là tu vi, cùng là tu sĩ từ bên ngoài đến có thể vươn tay giúp đỡ khi gặp nguy hiểm, tính cách và tu vi đều có chỗ đáng khen, thật sự là hậu sinh khả úy.”
“Người trẻ tuổi, người giúp chất nữ ta định sẵn là một tạo hóa, tương lai đáng mong đợi.”
Đối diện với lời khen đột ngột, Dịch Phong vốn không có tâm trạng để ý, rất nhiều người đã chết do hắn ra tay, chuyện này có gì đáng khen chứ.
Ngặt nỗi.
Người đến phong độ bất phàm, lại là thúc thúc của bằng hữu, có thế nào cũng xem như trưởng bối.
Hắn chỉ đành ôm quyền khách sáo mấy câu.
Lúc hai người trò chuyện, Lâm Nhược Vi mới chú ý hoàn cảnh xung quanh thay đổi rất lớn.
Không còn nhìn ra dáng vẻ đã từng của mỏ quặng, xung quanh cũng không thấy những tu sĩ khác, biển cát dường như đã trải qua gió bão, chỉ có cát vàng phủ đầy đất vùi chôn tất cả, trong không khí lại có mùi máu thoang thoảng...
Chớp mắt, Lâm Nhược Vi căng thẳng ngoái nhìn.
“Dịch tiền bối, chẳng qua chỉ mấy ngày, sao nơi này lại trở nên như vậy?”
“Có phải thần vệ Hắc Long lại có người đến không?”
“Một mình tiền bối canh giữ ở đây đến nay, chắc chắn là muốn chắn giúp các đạo hữu phải không? Mong tiền bối yên tâm, bây giờ chúng ta cùng tiến cùng lui, tuyệt đối không còn lo ngại, có tam thúc ở đây, cho dù Diêu Thiên Cơ đến, chúng ta cũng không sợ!”
Nghe một loạt lời hỏi han thân thiết, trong lòng Dịch Phong ấm áp.
Chỉ là hắn chẳng hiểu ra sao cả, cũng không biết trả lời thế nào.
“Đa tạ…”
“Ta không gặp Diêu Thiên Cơ gì cả, chỉ là bắt một người, sau đó xảy ra chút chuyện, mọi người được ta khuyên rời đi hết rồi, không có chuyện gì lớn, không cần lo lắng.”
Muội tử này thật sự rất trượng nghĩa, mời đại thúc đẹp trai đến xem ra cũng rất có thực lực.
Nhưng mà Dịch Phong cũng rất rõ ràng, sắp tới mình phải đối diện với sự truy sát liên tục không ngớt của thần cung, không thể liên lụy người khác nữa, qua loa vài câu dỗ bọn hắn đi mới là lựa chọn tốt nhất.”
Ai ngờ Lâm Nhược Vi lại không ngừng dò hỏi.
“Không gặp Diêu Thiên Cơ? Sao mỏ quặng lại như vậy...”
“Tiền bối đã bắt ai thế?”
Đã hỏi đến đây rồi, Dịch Phong đột nhiên nhớ ra trong nhẫn còn có một người.
Trời má…
Bạn cần đăng nhập để bình luận