Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 596: Phiền không chịu nổi

Dù sao thì trong thời gian bản thân ở một vòng niết bàn cũng không thể bảo vệ chính mình, có thêm một người, cũng có thể chạy vặt giúp nàng.
Thế là nàng đưa tầm nhìn về phía Lâu Bản Vĩ.
Vừa đúng lúc, Lâu Bản Vĩ đang nhìn về phía nàng.
Bước một bước nhỏ.
Một bước, hai bước,...
Quay một vòng nhỏ, một đóa hoa nhỏ được đưa ra, xuất hiện trước mắt của Tô Vân Vận.
"Cô nương xinh đẹp, lần đầu gặp mặt, xin được chiếu cố nhiều."
"Xin tự giới thiệu ta là Lâu Bản Vĩ phong lưu hào phóng, uy võ hùng tráng, người ta gọi ta là tra nam."
"Từ hôm nay, ta sẽ là hậu thuẫn mạnh mẽ của cô nương, dưới sự bảo vệ của tình yêu, dù trời có sập xuống cũng không thể làm thương một cọng lông nào của nàng."
Nói xong, Lâu Bản Vĩ cúi chào một cái, vô cùng lịch sự.
Mặt Tô Vân Vận đen lại, da gà da ốc nổi lên khắp nơi.
Móng chân trực tiếp bám lên đất.
Cái tên lùn vừa xấu, vừa sến súa, không có nửa phần thực lực này, là người đến bảo vệ nàng?
Tốt xấu gì một người bình thường cũng phải đến chứ?
Tô Vân Vận vốn dĩ không để ý tới Lâu Bản Vĩ, quay người đi vào bên trong, ngồi xếp bằng xuống.
"Con đường yêu đương của ca còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc."
Chó ngồi trên vai của Nãi Tề, ghé đầu ra ngoài tường vây, nhìn những chuyện đang diễn ra trong viện, không được nhịn cảm khái nói:
"Trời cao đố kỵ người tài, nhất định là trời cao đố kỵ người tài!"
Rết ở một bên bênh vực kẻ yếu:
"Đúng vậy, là trời cao đố kỵ người tài!"
Chó cũng không nhịn được phải thở dài: "Những người làm đệ đệ như chúng ta làm, vẫn nên giúp đại ca giải trừ mối lo!"
Trong phòng, mặt Tô Vân Vận đen sì, trong lòng tràn đầy bực bội.
Vốn dĩ định ngồi xuống trầm thần tĩnh khí, yên lặng chờ đợi thời gian niết bàn trôi qua, nhưng lại bị tên lùn này quấn lấy hành hạ, thật phiền phức không chịu nổi.
Thỉnh thoảng ở cửa sổ nổi lên bọt khí.
Thỉnh thoảng lại bày ra một tư thế ở trong viện.
Thỉnh thoảng lại ngâm nga ca hát ở bên ngoài...
Thật sự không hiểu nổi, sao Dịch Phong lại để nàng mang theo một thứ kỳ lạ như vậy.
Nàng vốn cho rằng không cần phải để ý tới tên lùn này, tên lùn này tự chuốc nhục nhã sẽ không làm ầm làm ĩ nữa, thế nhưng nàng đã hoàn toàn đánh giá thấp sự kiên trì của hắn.
Sáng nay ngắt cho nàng một đóa hoa bìm bìm.
Ngày mai lại bưng tới cho nàng một ly nước ấm, mỹ danh nói là nam nhân ấm áp quan tâm.
Đáng hận nhất là, tên lùn này còn cưỡi ánh trăng, đứng trên tường vây đọc một bài vè không biết là nghe được từ chỗ nào.
Trời vừa tối, quả nhiên, tên lùn kia lại bò lên trên tường vây, mắt thỉnh thoảng liếc về phía phòng của nàng, đồng thời lại nghiêm chỉnh đọc một bài vè.
"Tình yêu giống như đi đại tiện, khi cảm giác tới cũng ngăn không được!"
"Tình yêu giống như đi đại tiện, nước đã ra thì không về được..."
Tô Vân Vận cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, cuối cùng từ trong phòng lao ra ngoài quát lên: "Ngươi có phiền hay không.
Nói, rốt cuộc ngươi muốn thế nào thì mới rời đi?"
"Cô nương, ngươi yếu như vậy, không có ta bảo vệ thì không được." Lâu Bản Vĩ nghiêm túc nói.
"Ta yếu?"
Tô Vân Vận tức giận đến cười phá lên, nàng đường đường là Tiên Đế chuyển sinh, mặc dù hiện giờ còn chưa khôi phục thực lực, nhưng chuyển sinh lần hai thì lập tức có thể đột phá vỡ Đế.
Cảnh giới này nếu đặt ở kiếp trước mà nói thì đích thực không là gì cả.
Nhưng mà tại Tiên Giang đại lục thì chính là chiến lực đỉnh cao, thế mà ở trong miệng tên lùn này lại biến thành yếu?
"Ngươi có biết Võ Đế không?"
"Võ Đế?"
"Đó là cái thứ gì?"
Lâu Bản Vĩ lắc đầu.
Tô Vân Vận hoàn toàn nói không ra lời.
Chưa từng tiếp xúc với Võ Đế thì cũng phải từng nghe nói qua chứ, vậy mà tên lùn này ngay cả Võ Đế là cái gì cũng không biết, đây là vô tri tới mức nào!
"Thôi đi, ta không có tâm tư đấu võ mồm với nhà ngươi, ta chỉ nói với ngươi một câu thôi, ta không cần ngươi bảo vệ. Nếu thật sự có nguy hiểm gì, vậy cũng không phải một tên không có chút thực lực nào như ngươi có thể bảo vệ ta." Sắc mặt Tô Vân Vận lạnh như băng nói.
"Nữ nhân, ngươi xem thường ta như vậy thì sẽ hối hận đó!" Lâu Bản Vĩ vô cùng tức giận nói.
"Hối hận?"
Mặt Tô Vân Vận hiện lên vẻ không biết nói gì.
Nàng có thế hối hận cái gì?
Nàng ước gì tên lùn này mau chóng rời đi.
"Được, xem ra nữ nhân như ngươi không xứng đáng để ta thích, ta lập tức rời đi, nhưng mà phải nhắc nhở ngươi một tiếng, nếu thật đụng phải cái gì thì hãy trốn ở trong võ quán đừng đi ra".
"Tạm biệt."
Lâu Bản Vĩ tức giận rời đi, mang theo mấy tên Chó, hẹn tiểu nương tử mấy ngày trước ra lần nữa.
Nhìn thấy Lâu Bản Vĩ rời đi.
Tô Vận Vận lập tức cảm giác cả thế giới trở nên thanh tịnh.
Phù!
Nàng đứng ở cửa thổ ra một hơi, vừa mới chuẩn bị quay người vào võ quán, trong bóng tối sau lưng bỗng nhiên truyền đến một cơn chấn động.
Ba thân ảnh trực tiếp phóng ra từ hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận