Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1367: Đấu trí đấu dũng (2)

"Lão già, ngươi đừng nghĩ quẩn, ngươi không phải nói Cổ Tẩu Lang hung hiểm vô cùng, không phải Thánh nhân thì không thể đi ra sao..."
Nói tới chỗ này đã là chạm vào trái tim của Phó Nam Thiên.
Khí thế ông lão này đại biến, ngạo nghễ ngẩng đầu!
"Không sai! Lão phu đúng là từng nói lời ấy, hậu bối như ngươi còn có dũng khí tìm tòi, lão phu há có thể thua kém!"
"Hiện giờ tình thế nguy cấp, lão phu đành phải nói thật."
Nói xong, ánh mắt thoáng nhìn cảnh Dịch Phong trợn to con mắt.
Phó Nam Thiên chậm rãi quay người mỉm cười!
Tạo dáng chắp tay sau lưng, tiên khí dập dờn, rất có phong thái cao nhân!
"Hôm nay, lão phu chơi bài ngửa."
"Lão phu du lịch các nơi mà không biểu lộ quá nhiều thủ đoạn, chỉ vì rèn luyện tâm cảnh mà thôi, kỳ thật ta là Thánh nhân, là một Thánh nhân cực kì mạnh mẽ! ! !"
Phó Nam Thiên nghiêng người, tay chỉ ra, quần áo không gió mà tự động bay phần phật, gần như đã dốc hết toàn lực biểu hiện phong thái cao thủ tuyệt thế.
Giờ khắc này, bất luận thân hình hay là lời nói, hắn đều đã làm tới cực hạn, xem như Thánh nhân thành danh nhiều năm cũng khó mà sánh bằng hắn bây giờ.
Bàn tay chỉ ra, như chỉ điểm hết thảy hư ảo của chúng sinh.
Khuôn mặt mỉm cười giống như nhìn thấu hồng trần muôn màu!
Vẻ tang thương trên khuôn mặt tràn đầy vết tích của năm tháng, đôi mắt đục ngầu lại bộc phát ánh sáng kinh người, nói chuyện như mây trôi nước chảy!
Phong thái max điểm!
Ánh mắt Phó Nam Thiên lóe lên ánh sáng, nhìn kỹ về mặt Dịch Phong, một tia biến hóa rất nhỏ cũng khó mà thoát khỏi cái nhìn của hắn, muốn trông thấy rung động cùng kinh ngạc!
Phó Nam Thiên bày đủ tư thế, khí thế kéo căng.
Giờ khắc này, chờ mong trong lòng hắn đã đạt đến cực hạn!
Chỉ thấy Dịch Phong thuận miệng trả lời, căn bản không có biểu lộ dư thừa, mà chỉ nói một chữ duy nhất.
"Ôm Hả?
Phó Nam Thiên sững sờ, cảm giác sự việc đã chệch khỏi dự đoán.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở...
Qua trọn vẹn mười hơi thở, Dịch Phong vẫn không có phản ứng khác, ngay cả một chữ dư thừa cũng không nói.
Hai người nhìn nhau.
Khóe miệng Phó Nam Thiên giật giật, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Tư thế mà hắn tự nhận là rất ngầu này thế mà lại chỉ nhận lại một câu: "Ô, Kích động không thôi đâu?
Kinh ngạc sợ hãi đâu? !
Tại sao chỉ có một chữ này? !
Có phải là xảy ra vấn đề chỗ nào không, hay là tiểu tử này sợ đến choáng váng, không nghe thấy tiếng nói của mình...
Nụ cười Phó Nam Thiên cứng ở trên mặt, giống như không biết làm sao, chỉ có thể ráng chống đỡ, tiếp tục cường điệu!
"Lão phu, là Thánh nhân!"
Lần này, Dịch Phong phản ứng nhanh hơn không ít, ai mà không phải Thánh nhân chứ.
"Ừm".
Đáp ứng rất dứt khoát, sạch sẽ lưu loát.
Biểu tình kia vẫn tràn ngập bình tĩnh, con mắt chớp chớp, thật giống như đối thoại bình thường.
Phó Nam Thiên triệt để không kiềm chế được, tròng mắt trợn lớn hơn mấy phần.
Tiểu tử này đến cùng là bị làm sao vậy!
Rõ ràng nghe tới hai chữ Thánh nhân, mà sao vẫn phản ứng kiểu đó?
Chẳng lẽ tiểu tử này đã từng gặp Thánh nhân?
Có lẽ thật sự có khả năng này, chưa biết chừng từng may mắn gặp, nhưng hắn nhất định không biết Thánh nhân khủng bố đến mức nào, cho nên mới không có biểu hiện gì.
Xem ra, còn phải biểu lộ sức mạnh một chút mới được.
Phó Nam Thiên mặt không đổi sắc thu hồi tay trái, mặt không đỏ chút nào, lấy ho khan che giấu suy nghĩ trong lòng, lên tiếng.
"khụ khụ..."
"Nếu ngươi đã biết tu vi của lão phu, vậy chuyện đi vào sâu trong Cổ Tẩu Lang hãy để lão phu dẫn theo, tự nhiên ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn".
Nói tới đây, Phó Nam Thiên chỉ hướng con đường sao trời trước mắt.
"Nhìn thấy chứ, tỉnh hà mênh mông bát ngát, nhưng cửa vào chỉ có một cái, chính là chỗ lực lượng đại đạo tuôn ra kia."
Dịch Phong nghe vậy liền nhìn theo.
Quả nhiên thấy một vùng tối tăm, trong biển sao vô tận thì cực kỳ dễ thấy, giống như bị lực lượng vô hình đẩy ra, ngay cả ánh sáng cũng khó mà đi tới phụ cận.
Nhìn thấy Dịch Phong chăm chú nhìn kỹ, Phó Nam Thiên mới tìm lại được mấy phần mặt mũi.
Đồng thời, hắn cũng âm thầm tính toán.
Tiểu tử này tâm cảnh trầm ổn, lại nhiều lần may mắn thắng hắn, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ sót nào, dù là nói ra tu vi cũng không dọa được tiểu tử này, xem ra nhất định phải chơi thật một phen, để tiểu tử này biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.
Biện pháp tốt nhất chính là để tiểu tử này rơi vào nguy hiểm, nguy hiểm đến tính mạng, như vậy mới có thể làm cho hắn nhận thức được tu vi bản thân nông cạn thế nào, đến lúc đó mình lại ra tay, cứu giúp giữa thời khắc nguy nan, nhất định có thể làm ít công to!
Hồi tưởng đến đủ loại sai lầm trước kia, nhất là mất hết mặt mũi lúc ở Thiên Độc đảo, Phó Nam Thiên học hỏi từ giáo huấn, chuẩn bị để Dịch Phong một mình rơi vào hiểm cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận