Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2191: Chỉ có bản tôn đích thân ra tay (3)

“Ai…”
“Ai bảo Ma tộc kia không ngừng ngông cuồng, bức cho Lỗ Đại Sư không thể không ra tay, thật đúng là tự gây nghiệt không thể sống mà.”
Nghe xong, đáy mắt Lôi Thiên Tuyệt run lên.
Trong tầm mắt.
Đủ loại Ma tộc lập tức bị biển phân nhấn chìm, tuyệt đối không có người nào dám chính diện chống lại, chỉ có bộ dáng điên cuồng chạy trốn, đến tường thành Ma Đô cũng bị ăn mòn, những nơi nó đi qua không một tấc cỏ sống sót.
Tuy thế của thần thông phân đạo này đúng thật là đáng sợ, lực uy hiếp càng là vạn cổ khó có người nào có được.
Bất giác, Lôi Thiên Tuyệt bộc phát kiêng kỵ, lặng lẽ sờ cổ họng đang nhúc nhích của mình.
“Phân đạo này… Đúng thật là đáng sợ!”
Cho dù không có ở gần quan sát, trong mắt Lôi Thiên Tuyệt cũng tràn ngập vẻ kính sợ, nhớ lại bản thân đã từng không biết chuyện đối nghịch với đảo Ám Ảnh, lúc này đúng là sinh ra một trận hoảng sợ.
May mà lúc trước giao thủ là một vị đại nhân thân truyền.
Thua thì thua thôi, cũng không đến mức quá khốc liệt.
Nếu như gặp phải Lỗ Đại Sư….
Hậu quả khó lường!
Bên trong đại quân Nhân tộc đã âm thầm liên tục nghị luận, sau khi cảm khái, trong mắt đã toát ra thần sắc cuối cùng cũng giành chiến thắng, đồng thời những người đứng trên chiến trường cũng bộc phát kính sợ với Lỗ Đại Sư.
So sánh ra.
Các bộ Ma tộc chỉ có hốt hoảng chạy trốn, trong sự tấn công của hai tầng uy hiếp của thần thông đáng sợ và ác tâm kia, quân lính đã tan rã.
Bất luận bộ tộc nào còn sót lại, hay là mấy thủ lĩnh bản thân bị trọng thương, đều không ngừng chạy trốn trở về Ma Đô, trong lòng sợ hãi trước đó chưa từng có, quét ngang toàn bộ Ma tộc.
Trên không trung.
Nhìn trận thế thảm hại này, sắc mặt của Đại Tế Ti đã trắng bệch!
“Tại sao lại như thế!”
Lúc này, vị cao tầng Ma tộc thâm trầm âm hiểm này, cũng nhìn đến hai mắt đăm đăm, hoàn toàn loạn trận cước, đến tâm tư nịnh hót lấy lòng cũng không còn.
Nhìn thấy các tộc liều mạng chạy trốn ở trong biển phân, đã vô cùng thê thảm, gần như đã sắp không còn người kế tục!
Đại Tế Ti cấp bách quay người quỳ gối trên không trung hành lễ, âm thanh đã có chút gấp gáp nức nở!
“Ma Tôn đại nhân!”
“Bây giờ tộc ta đã đến thời điểm nguy cấp tồn vong, đại cục mất khống chế, xin ngài nhanh chóng ra tay!”
Nghe xong.
Con ngươi đỏ ngòm ở trong bóng tối hiện lên thần sắc phức tạp, ngữ khí có chút trầm thấp.
“Trận chiến này, đúng là có chút sai lầm…”
Cho dù là Ma Tôn cao cao tại thượng, lúc này cũng không thể không thừa nhận, kế hoạch này đúng là đã xảy ra biến cố, trước mắt đã sắp thoát khỏi khống chế của mình.
Còn không ra tay, e rằng sẽ thật sự lật xe!
Nhìn thấy thế cục xảy ra điều ngoài ý muốn, Ma Tôn bộc phát cảm thấy kỳ quặc, lại lần nữa quan sát phía xa, vẫn thấy Long Thiên chậm chạp không có hành động gì, căn bản không có một chút nào ý tư nội ứng ngoại hợp.
Lập tức.
Con ngươi màu đỏ của Ma Tôn hơi sững sờ, khuôn mặt mơ hồ hiện lên thần sắc phức tạp.
Ma Tôn không nghĩ ra được vì sao chuyện này lại biến thành như thế, vốn dĩ cho rằng sắp hoành phách vũ trụ, không ngờ được đến một tinh hệ cũng không khống chế được, vậy mà còn khiến cho bản tộc ngã xuống.
Vì sao Nhân tộc lại mạnh đến tình trạng như thế?
Thậm chí còn lĩnh ngộ được thần thông không bình thường như vậy!
Vì sao Long Thiên lại dẫn theo loại đối thủ này đến trước thần địa của bản tộc?
Đây thật sự là gậy ông đập lưng ông?
Dẫn sói vào nhà mới đúng chứ!
Đáng chết…
Lẽ nào Long Thiên không phải đùa giả làm thật, mà thật sự làm phản rồi?
Suy nghĩ của Ma Tôn bay loạn, trong mắt hiện lên ý lạnh.
Khổ nỗi tình thế vô cùng nguy cấp, Ma Tôn đã không còn thời gian suy nghĩ nhiều. Thấy Đại Tế Ti dập đầu khẩn cầu, Ma Tôn đánh phải cắn răng đồng ý.
“Bỏ đi.”
“Những thủ lĩnh này thật sự quá khiến bản tôn thất vọng, tộc ta đã mất đi đại tướng tài. Việc đến nước này, cho dù đang ở thời khắc mấu chốt tu luyện, bản tôn cũng chỉ có thể đích thân xuất thủ ngăn cơn sóng dữ!”
Tiếng nói âm trầm vang vọng.
Ngàn vạn ma nguyên hiện trên không trung.
Bản tôn Ma Tôn hiện thân, một chưởng đánh ra đã khiến cho hư tượng biển phân tan thành mây khói, đủ loại ồn ào đã yên lặng lại, tu vi đáng sợ trước đây chưa từng thấy, khiến cho trong vạn dặm tiếng kim rơi cũng nghe thấy được.
Trong nháy mắt.
Đột nhiên tu sĩ Vân Tinh ngây người, Khương Nguyên và đám người của đảo Ám Ảnh cũng trợn tròn đôi mắt!
Ma Tôn xuất hiện, đích thân ngăn cơn sóng dữ.
Một chưởng đã khiến cho hư ảnh biển phân hóa thành hư vô, cho thấy thực lực tuyệt đối không phải là người mà những thủ lĩnh còn lại có thể so được, phảng phất như đã mạnh đến đạt tới tầng cấp kia.
Ma Tôn tuấn tú trên đầu đội vương miện màu đen, đứng ở trên không trung bễ nghễ vạn vật, toàn thân toát ra ma nguyên vô cùng vô tận, một đôi con mắt màu đỏ như máu tràn đầy vẻ âm trầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận