Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 733: Đáng tiếc (1)

Có thể ở trên Ám Ảnh đảo này thì dù như thế nào cũng phải là tiên nhân. Tiên nhân ở đây không thể dùng tu vi nên cũng chẳng khác gì người bình thường, cho nên mới bị đám súc sinh này bắt nạt.
Dịch Phong trông thấy vậy thì ngay lập tức lên cơn chính nghĩa.
Châm ngôn cả đời của hắn chính giúp đỡ mọi người. Đương nhiên, tốt nhất vẫn là có thể thuận tiện kiếm chác ít điểm khí vận... Dù sao cũng là giúp đỡ người ta không phải sao.
Dịch Phong cởi tấm da sói trên người xuống rồi bước đến. Hắn khua tấm da sói để xua đuổi bầy kền kền.
Những con kền kền lao đến cắn xé hắn, đều bị tấm da sói này của hắn lia chết.
Hắn trở tay lại lấy ra một tấm da sói khác.
Dịch Phong đập qua đập lại một lúc, chỉ thấy xác kền kền chết đầy trên mặt đất. Những con còn lại thấy tình hình không ổn vội vã bay sang một bên để quan sát.
Dịch Phong đuổi xong bầy kền kền đi thì nhìn thấy người nam nhân kia cả người toàn máu là máu. Hắn ta đứng bên cạnh đã mệt đến mức kiệt sức ngã ngồi xuống đất.
"Vị huynh đài này không sao chứ?" Dịch Phong hồi.
Hắn nhìn người nam nhân toàn thân đều là máu, đang há mồm thở phì phò thì tức khắc cảm thấy mình hỏi câu này hơi có vấn đề. Cho nên hắn vội sửa lại lời nói.
"Huynh đài thoạt nhìn không ổn lắm... Có muốn đến chỗ của ta nghỉ ngơi hai ngày hay không?"
Người nam nhân kia lắc lắc đầu, giọng nói khàn khàn yếu ớt trả lời: "Đa tạ ân công đã cứu giúp, chỉ là Phong mỗ bất tài, chỉ sợ là không có cách nào báo đáp ân công".
"Báo đáp thì không cần. Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là nguyên tắc làm người của ta" Dịch Phong khách khí nói.
Hắn vừa nói vừa nghiêng lỗ tai chờ mong hệ thống phát ra âm thanh "Thích giúp đỡ mọi người khen thưởng điểm khí vận năm trăm điểm" gì gì đó.
Thế nhưng hắn đợi một lúc lâu mà chẳng nghe thấy gì cả.
Người nam nhân kia ngẩng đầu, nhìn mắt ánh mắt hung dữ của bầy kền kền ở phía xa nói.
"Ân công đã cứu ta, ơn này ta xin khắc ghi trong lòng, chỉ có điều ân công vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi".
"Ngươi xem những con kền kền đó kìa, chúng đợi ở đó chính là chờ ta chết".
"Nếu ngươi dẫn ta đi, thì không tránh khỏi sẽ mệt mỏi. Mà một khi thấy ngươi mỏi mệt, đám kền kền này sẽ xông đến ăn thịt ngươi." Người nam nhân nói.
"Ân công đi nhanh đi !"
"Ta đi rồi ngươi phải làm sao bây giờ?" Dịch Phong không phải không muốn bỏ đi.
Dù sao hắn chờ nãy giờ mà chẳng nghe thấy âm thanh khen thưởng điểm khí vận đâu cả.
Điều này làm cho hắn ý thức được, hành vi thích giúp đỡ người khác này không thể đạt được điểm khí vận.
"Đi được người nào sống người đó." Người nam nhân nói. Ánh mắt hắn ta bây giờ vừa tuyệt vọng lại đau đớn "Để bọn chúng ăn ta đi. Bầy súc sinh này ăn no rồi thì ân công sẽ không bị nguy hiểm".
Người nam nhân nói với vẻ thúc giục rồi nhìn về phía Dịch Phong.
"Ân công chạy nhanh đi!"
"Mấy lời này... Tuy rằng không làm ta cảm động. Nhưng ngươi có thể nói ra lời này, chứng tỏ ngươi cũng là người biết lấy đức báo ơn" Dịch Phong vừa lẩm bẩm vừa mặc xiêm y vào, sau đó nâng người nam nhân này lên.
"Ta mang ngươi đi."
Lúc này con rắn đen mắt đỏ phun ra khí tức chết chóc càng ngày càng đến gần. Nó ẩn mình dưới lớp cát làm người ta rất khó có thể phát hiện ra.
"Yên tâm đi, bầy kền kền này tới con nào ta giết con ấy." Dịch Phong vừa nói vừa nâng người nam nhân dậy chuẩn bị dẫn hắn ta đi.
"Đừng nói là bầy kền kền này. Cho dù bây giờ có một đàn sói xuất hiện, ta cũng có thể bảo vệ ngươi bình an".
Người nam nhân bỗng nhiên đẩy Dịch Phong ra. Hắn ta trợn to mắt nhìn tấm da sói trên người Dịch Phong "Đây là da sói sao?" Hắn vô cùng ngạc nhiên, rồi sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Dịch Phong.
"Là ngài giết sao?"
"Nếu không thì sao?" Dịch Phong bình tĩnh trả lời, hắn vỗ vỗ tấm da sói trên người. "Không phải khoác lác chứ, da sói như vậy ở nhà ta còn đang chất một đống cơ. Những lúc nhóm lửa nấu cơm ta đều lo nó bị cháy khét".
Sói Ám Ảnh ở trên đảo này mang ý nghĩa gì người nam nhân này hiểu rất rõ.
Mà người có thể săn giết sói nhất định sử dụng tu vi. Trên Ám Ảnh đảo mà còn sử dụng được tu vi hơn nữa còn có thể bình yên vô sự.
Hắn ở Tiên giới chưa bao giờ nghe nói đến nhân vật như vậy.
"Tại hạ Phong Cương, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối là gì?" Người nam nhân kia đã kiệt sức không thể đứng thẳng người nữa nhưng vẫn cố gắng hành lễ với Dịch Phong hỏi.
"Tại hạ Dịch Phong" Dịch Phong cũng đáp lễ rồi trả lời hắn ta.
"Dịch Phong..." Phong Cương lẩm bẩm cái tên này. Bỗng nhiên hắn ta như nghĩ tới cái gì đó mà mở to hai mắt nhìn về phía Dịch Phong.
"Dịch Phong sao? Ngài chính là Dịch tiên sinh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận