Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 69: Ý của Dịch Phong

“Tiên sinh, hắn đến…” Sau khi chào Dịch Phong, Ngô Vĩnh Hồng cung kính nói, hiển nhiên là muốn bẩm báo chuyện của Ninh Huyền Vũ.
“Không cần nói, ta đã biết.”
Dịch Phong phất tay áo, cười nói.
“Tiên sinh lợi hại, là chúng ta nhiều chuyện.” Bốn người Ngô Vĩnh Hồng liếc nhau rồi cúi đầu, xem ra tiên sinh vẫn là tiên sinh, dù người không ở đây nhưng mọi chuyện nơi này đều biết rõ ràng.
“Không hề nhiều chuyện đâu.”
Dịch Phong cười cười.
Vừa rồi lúc hắn bước ra đúng lúc nghe thấy Sở Sư Cuồng dạy bảo đại thúc đang quỳ trên đất, nghe cái gì mà tiền bối hậu bối, chắc là bọn họ dạy bảo hậu bối thôi!
Lão già thôi mà.
Thấy hậu bối thì kéo tới dạy bảo một chút cũng có thể hiểu, chỉ là không biết đại thúc đang quỳ trên đất này đã làm sai chuyện gì.
Mà Ninh Huyền Vũ đang quỳ một bên cũng há to miệng, hơn nữa cũng hối hận xanh ruột.
Trong ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.
Hiện tại lão ta đã xác định thanh niên thần bí trước mặt là lão quái còn già hơn cả đám người Ngô Vĩnh Hồng. Thế mà lão ta lại có mắt như mù mà đánh tới cửa, không biết người ta biết hết tất cả mọi chuyện.
Nghĩ đến việc đắc tội người như thế, lão ta thấy lạnh cả người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.
Hôm nay sợ là lão ta phải để lại di ngôn ở chỗ này.
“Không có việc gì, các ngươi xử lý là được.” Dịch Phong không quan tâm, cho dù việc xảy ra ở trước cửa võ quán nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
“Chúng ta xử lý ư?”
Bốn người Ngô Vĩnh Hồng hơi giật mình mà liếc nhau một cái, không ngờ Dịch Phong lại giao Ninh Huyền Vũ cho họ xử lý.
Chẳng qua cũng đúng, một Võ Vương nho nhỏ chỉ sợ không đáng để tiên sinh để để bụng.
Chỉ là rốt cuộc phải xử lý như thế nào mới tốt đây?
Bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không có chủ ý gì, chỉ có thể nhìn về phía Dịch Phong.
“Các ngươi nhìn ta làm gì?” Dịch Phong không còn gì để nói nữa.
“Khụ, tiên sinh, chúng ta chỉ là muốn hỏi chút, theo ngươi thấy phải xử lý như thế nào mới được đây?” Ngô Vĩnh Hồng lên tiếng, thấp thỏm hỏi.
Sắc mặt Ninh Huyền Vũ trắng bệch ở một bên cũng nhìn sang đây.
Bình thường lão ta ở Huyền Vũ Tông oai phong, nhưng ở đây lại trở nên ngoan ngoãn im lặng, lão ta hiểu được mạng nhỏ của mình hoàn toàn nằm trong tay Dịch Phong.
“Hỏi ta?”
Dịch Phong xoa xoa mũi.
Hắn có chút không biết nói sao, các ngươi muốn dạy bảo hậu bối thì hỏi một người không liên quan như ta làm gì?
Nhìn thấy bốn lão già vẫn tỏ vẻ muốn hỏi, Dịch Phong đành bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không có gì để nói, nhưng ý của ta là nếu đã phạm lỗi thì phải chịu trách nhiệm hậu quả tương ứng, đương nhiên đối với hậu bối cũng không thể không cho hắn cơ hội, dạy bảo xong hắn có thể trưởng thành hay không đều là do tạo hóa của hắn.”
Nói xong Dịch Phong nhìn nhìn sắc trời, nghĩ cũng nên đi nấu cơm rồi.
Dù sao một mình Chung Thanh bận rộn cả ngày, thân là sư phụ như hắn, giúp chia sẻ chút chuyện cũng là hợp tình hợp lý.
Hơn nữa bọn họ dạy bảo hậu bối, hắn đứng bên cạnh cũng không tiện.
Sau khi Dịch Phong đi khỏi, bốn người Ngô Vĩnh Hồng nghiền ngẫm lời nói của hắn, sau đó liếc nhau, nghiêm túc gật đầu.
Hiển nhiên.
Ý của tiên sinh rất rõ ràng.
Sau đó bốn cặp ánh mắt u ám rơi xuống trên người Ninh Huyền Vũ.
Ninh Huyền Vũ đột nhiên run rẩy một cái, đầu lập tức đổ đầy mồ hôi.
“Túi trữ vật, lấy ra trước đi!”
Ngô Vĩnh Hồng vươn tay ra trầm giọng nói.
“Tiền, tiền bối, cái này chắc là không cần thiết đâu nhỉ?” Sắc mặt Ninh Huyền Vũ khó coi.
“Hử?”
Giọng Ngô Vĩnh Hồng trầm xuống, híp mắt nói: “Chẳng lẽ lời nói vừa rồi của tiên sinh ngươi không nghe thấy sao?”
“Được, được rồi!”
Ninh Huyền Vũ cắn răng, vẻ mặt không cam lòng lấy túi trữ vật ra. Bên trong ngoài một bảo vật cuối cùng của lão ta thì đều là tài nguyên của cả Huyền Vũ Tông.
Khoảnh khắc Ngô Vĩnh Hồng cướp lấy nó, tâm của lão ta đau như sắp rỉ máu.
“Ờm.”
Ngô Vĩnh Hồng mở túi trữ vật ra nhìn vào, hài lòng gật đầu, đưa cho Sở Sư Cuồng cầm, sau đó nói: “Ngươi cầm trước, lát nữa giao cho tiên sinh.”
Nói xong hắn lại nhìn về phía Ninh Huyền Vũ, trầm giọng nói: “Ngươi đứng lên trước đi!”
Nghe vậy Ninh Huyền Vũ mới đứng dậy, nhìn sắc mặt bốn người lão ta thấp thỏm hỏi: “Vậy bốn vị tiền bối, ta… Ta có thể đi rồi chứ?”
Nói xong lão ta nhấc chân, vội vã muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng lão ta vừa nhấc chân thì một cỗ uy áp mãnh liệt đã ập tới.
“Đi ư?”
“Lời nói vừa rồi của tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?”
Lời nói của Ngô Vĩnh Hồng đầy tức giận, vừa nói lão vừa nhìn lão già Tôn Gia Cát gầy yếu một cái.
Tôn Gia Cát thấy thế cười lạnh lùng một tiếng, vung tay lên, một đám sương mù màu đen bay tới Ninh Huyền Vũ, tức khắc bao phủ hết bàn tay lão ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận