Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2239: Cung kính chờ đợi đã lâu (2)

Bên ngoài Linh Lung Các thanh danh cực lớn đã đầy ắp người, hình như tu sĩ các phương cũng là hiếu kỳ với sự nổi tiếng này đến đây, đều muốn bước vào trong Linh Lung Các tìm hiểu thư thực.
Nhưng mà, cửa lớn của Linh Lung Các vẫn luôn đóng chặt không mở.
Vất vả chờ đợi đã lâu, lại chờ được chưởng quỹ bước ra ngoài ôm quyền tạ lỗi.
“Các vị.”
“Kể từ ngày hôm nay, Linh Lung Các ta tạm thời ngừng kinh doanh, mong rằng các vị rộng lòng tha thứ!”
Một câu khiến cho mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
Không đợi đám tu sĩ lên tiếng mắng, cửa Linh Lung Các lại lần nữa đóng lại!
“Oành!”
Một tiếng vang trầm thấp, khiến cho mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau!
“Tại sao nói ngừng kinh doanh là ngừng kinh doanh vậy!”
“Kiêu ngạo thật là lớn!”
“Trác!”
Đám tu sĩ đều là danh sĩ các nơi, khí độ cũng không tầm thường, cho dù bất ngờ bị làm mất mặt trong lòng phiền muộn, nhưng có mặt ở đó phần nhiều đều là người quen biết cũ, nên không tiện phát tác, để tránh mất đi phong độ khiến cho người ta giễu cợt.
Không lâu sau, mọi người chờ đợi ở trước cửa cũng lần lượt giải tán, cho dù có mấy người quật cường muốn chờ tiếp xem rõ ngọn ngành, ở trước mặt đãi ngộ khiến người khác buồn bực này, cũng thật sự không kiên trì được bao lâu.
Chưa đến nửa ngày, trước của Linh Lung Các đã không còn một ai, cũng không còn tình trạng náo nhiệt lúc trước.
Vào thời điểm hoàng hôn ở môn đình lạnh nhạt, một đạo thân ảnh váy trắng yên lặng bước vào trong đó, chưởng quỹ và những người liên quan đang đứng chờ cùng nhau hành lễ, tràn ngập sùng kính.
“Đại nhân, rốt cuộc ngài cũng đến rồi.”
“Chúng ta cung kính chờ đợi đã nhân đã lâu.”
Người kia khẽ gật đầu, sau đó bước vào nhã gian cao tầng, phố dài xung quanh Linh Lung Các, đột nhiên trong bóng tối giăng đầy lớp thủ vệ, nội bộ càng là bận đến tối mày tối mặt, hương vị kỳ dị tiêu tán bốn phía.
Thời gian gió êm sóng lặng đều là ngắn ngủi, thời gian mấy năm chẳng qua chỉ là bóng câu qua khe cửa.
Vân Tinh trải qua mấy năm yên bĩnh, các tu sĩ hiếm có cơ hội trảm yêu trừ ma, phần lớn mọi người đều sinh ra mục tiêu quy ẩn khổ tu, sơn thôn đã từng thưa thớt người ẩn nấp, bất giác bóng người đã dần nhiều hơn.
Thời gian chính ngọ.
Các lão giả trở về đến cửa thôn chào hỏi, thảo luận chiến quả ngày hôm nay.
“Sư huynh, hôm nay thu hoạch của huynh thế nào?”
“Ai, đừng nói nữa! Người mới đến càng ngày càng nhiều, cạnh tranh so với ngày trước kịch liệt hơn, mấy ngày này bận rộn từ sáng sớm, chỉ nhặt được hai đống phân của Xích Viêm Kim Tinh Thú!”
“Ha ha ha, sư huynh lần này cũng không được nha! Sư đệ bất tài, may mắn nhặt được ba đống!”
“Đáng ghét!”
Nhìn thấy Ngụy Đông Hải nghiêng người khoe khoang, Túy Vô Nhai tức đến khóe miệng giật giật, khó mà che giấu được vẻ đố kỵ trong mắt.
Các lão giả ở bên cạnh mới đến, càng là kinh ngạc đến hít vào khí lạnh, nhìn thấy bên trong cái gùi của Ngụy Đông Hải là phân mới, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ yêu thích và ngưỡng mộ.
“Si…”
“Thế mà lại có ba đống?!”
“Ngụy huynh đúng là xuất thủ bất phàm mà!”
“E rằng ngoại trừ Lạc lão, cũng không có người nào có thu hoạch nhiều hơn so với Ngụy huynh!”
Nghe thấy tiếng khen ngợi của các đạo hữu, cả mặt Ngụy Đông Hải đều là biểu cảm hưởng thụ, sử dụng chiến thuật khiêm tốn mỉm cười khoát tay.
“Ha ha ha…”
“Đâu có đâu có, các vị quá khen, ta làm sao dám đánh đồng cùng với Lạc lão ca.”
Dáng vẻ đắc ý kia, đương nhiên khiến cho không ít người nhìn đến trong lòng cay mũi, không nhịn được vang lên giọng nói sặc mùi nghi vấn.
“Ba đông thì ba đống thôi, cũng không có gì lớn.”
“Theo ta thấy, hình như chuyện đại đạo thu thập phân của dị thú cũng không đáng tin như thế, mấy năm nay, chúng ta vất vả bôn ba, cũng chưa thấy có người thật sự cảm ngộ đại đạo.”
“Trời đời thật sự có phân đạo sao? E rằng việc này còn chờ thương thảo lại!”
Tiếng nói vừa thốt ra, đám người cũng theo đó mà yên lặng, có không ít người đều bắt đầu trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi, không khí trở nên có chút lúng túng.
Ngụy Đông Hải nghe tiếng cười một tiếng, đánh giá lão giả ẩn thế mới tới.
“Ha ha.”
“Lời nói này của ngươi, chẳng qua chỉ là lời nói vô tri ếch ngồi đáy giếng.”
“Nhớ năm đó, chúng ta đi vào sâu trong tinh hải đại chiến với Ma tộc, có một vị cao nhân vô thượng dùng phân đạo đánh tan mấy vị ma đầu, trổ hết tài năng cho đến bây giờ trong ký ức của mọi người vẫn còn mới tinh, trận chiến này có không ít đạo hữu tận mắt nhìn thấy, sao có thể giả được?”
“Năm đó thời điểm đại chiến, ngươi đang ở chỗ nào? Chẳng qua là hạng người vì tư lợi, bây giờ cũng dám nghi vấn đại đạo vô thượng?”
Lão giả bị hỏi đến mặt đỏ ửng, cấp bách lên tiếng giải thích.
“Năm đó, thọ nguyên của ta sắp hết, bất sắc dĩ chỉ có thể bế tử quan, cho nên không tham gia đại chiến, về sau may mắn đột phá bình cảnh, cho nên mới xuất thế lần nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận