Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1201: Rốt cuộc là sao?

Sau khi hắn hạ một đạo thủ ấn cuối cùng xong, không gian trước sau rung chuyển, một vết nứt đen kịt xé rách tới.
Đồng thời toả ra khí tức huỷ diệt, hai cặp mắt đỏ tươi xuất hiện.
Theo đó, hai con sói đói toàn thân bóc lên hoả diễm chậm chân đi ra, lộ ra răng nanh dữ tợn, lạnh lẽo quan sát Dịch Phong.
Dễ thấy.
Nam tử trước mắt là một tên triệu hoán.
"Hừ !"
Dịch Phong liếc mắt nhìn hai con thú không gây chút uy hiếp nào với mình. Tức giận hừ một tiếng, đồng thời trợn mắt nhìn sang hai con kia.
Ánh mắt quăng tới, đột nhiên hai con thú vô cùng phấn chấn.
Giờ phút này bọn chúng có một loại cảm giác, dường như bị nhìn xuyên qua linh hồn.
Bọn chúng mới vừa rồi còn vô cùng uy mãnh, nháy mắt mặt trắng hơn quả cà... Ỉu xìu, không khác gì chó nhỏ ngã sấp giữa đất kêu rên không ngừng, kẹp chặt hai đuôi, ánh mắt nhìn thậm chí còn mang theo khẩn cầu, cầu xin Dịch Phong có thể thả bọn chúng.
Cái gì ? ? Được em như là chủ nhân triệu hoán bên cạnh, nhìn thấy chiến vật do chính mình triệu hồi lộ ra tình cảnh như vậy, con ngươi suýt chút nữa rơi ra.
Phải biết rằng, hai con soi này mấy trăm năm trước hắn phải tốn một khoảng thời gian dài mới có thể thu phục ký khế ước được, sở dĩ tiêu tốn nhiều công phu như vậy ngoại trừ thực lực ra, còn chính vì thú tính thà chết chứ không chịu khuất phục của bọn chúng.
Cho dù sau khi ký khế ước, hai con thú cũng chưa từng lộ ra vẻ dịu dàng vừa ngoan ngoãn vừa sợ hãi như vậy trước mặt hắn, chính là hai bên đối đãi ngang hàng.
Mà trước mắt người này, chỉ cần dựa vào một ánh mắt là có thể khiến đám thú đã ký khế ước của hắn biến thành bộ dáng thế này?
"Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?"
Tháp sắt nam tử nuốt nước miếng một cái.
Cho dù triệu hoán song sói thú cũng không phải là thủ đoạn mạnh nhất của hắn, nhưng mà hiện tại hắn không còn một chút ý nghĩ nào tiếp tục chiến đấu với Dịch Phong.
Ỗ đó không xa.
Phong Thiên Nguyệt mang theo mấy thị nữ thiếp thân đi từ Phong Nguyệt Lâu ra.
Nàng cau mày, trên gương mặt tinh xảo đều là ủ rũ mệt mỏi.
Gần đây tâm sức nàng đều tiều tụy.
Phe phái trong Phong Nguyệt Tông tranh đấu không ngừng, vốn cho rằng có thể đi Cửu giới nhờ Thánh Nhân thức tỉnh mà thu được một chút cơ duyên, xong rồi trở về càng thêm nhiều quyền tranh đoạt.
Nhưng ai ngờ chuyến này, không có cơ duyên phi phàm nào hết không nói, còn suýt chút nữa làm hỏng đạo tâm.
Không, chính xác mà nói, là do nàng không thể bắt được cơ duyên.
Ngày đó bên hồ mấy ngày, giờ nhớ lại mà tim như bị đao cắt.
Nếu như mình không bày ra cáng dáng về ngạo kiều đáng chết kia, nếu mình có thể sớm nhìn ra người kia bất phàm, hễ có một chút khác thôi, e rằng hôm nay trong tay mình chính là Long Như bao người thiết tha mơ ước.
Làm sao đến mức như giờ, phải chịu kiềm chế khắp nơi?
Ngay lúc nàng đang tâm sự nặng nề, bên cạnh truyền đến âm thanh cầu cứu của nam tử tháp sắt.
"Phong sư tỷ, người này tự tiện xông vào Phong Nguyệt Lâu, mong sư tỷ xuất thủ đuổi địch".
Trong mắt nam tử tháp sắt tràn trề hi vọng.
Bây giờ trên lầu đang có hội nghị cao tầng trên đảo, hắn phụ trách trấn thủ Phong Nguyệt Lâu, nhưng ai ngờ đụng phải một người như Dịch Phong.
Đánh thì hắn không có nửa điểm thực lực, không đánh. Nhưng nếu Dịch Phong xông vào, hắn có ăn cho hết cũng không chịu nổi.
Ai ngờ gặp được đại sư tỷ, thật đúng là gặp được cọng rươm cứu mạng.
Có đại sư tỷ ra tay, lo gì không xử được tên tiểu tử này?
Phong Thiên Nguyệt đang tâm sự nặng nề nghe vậy, mặt hơi lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Có việc nhỏ như người ngoài xông vào như vậy thôi mà còn cần nàng tới dọn dẹp...
Nhưng dù sao cũng đụng phải rồi, cũng không để cho người ta xông vào thật. Vừa định đuổi người tùy tiện xông vào lầu đi, nhưng tùy ý liếc mắt qua một chút, làm nàng giật hết cả mình.
Cả người như bị sét đánh, trừng lớn mắt, thân thể run rẩy không ngừng.
Bội kiếm trong tay rơi xuống cũng không chú ý.
Nữ hầu sau lưng thất kinh.
Đây chính là bội kiếm bản mệnh của tiểu thư, là đồ vật như hình với bóng, lần này lại rơi xuống đất.
Đây rốt cuộc là thế nào?
Mấy đại nữ hầu không biết chuyện gì xảy ra, bị dọa trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Mà tháp sắt nam tử bên cạnh cũng giật mình kêu lên.
Chuyện là thế nào, ta mới hét có một câu có người muốn xông lên lầu, thế mà đã ném thanh kiếm đi?
Nhưng mà.
Khiến hắn không ngờ được là, một lúc sau Phong Thiên Nguyệt vẫn chưa nhặt kiếm của mình lên, mà quỳ một gối xuống đất.
"vãn bối Phong Thiên Nguyệt, xin ra mắt tiền bối".
Đầu Phong Thiên Nguyệt cúi cực kỳ thấp, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, lần trước từ biệt ở Cửu Giới, còn có thể gặp lại vị này ở Phong Nguyệt Đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận