Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 889: Để tiền bối chỉ ưu ái một mình ta

"Vâng, ".
Vương Lạc Ly cung kính trả lời một tiếng, cầm bay xây dựng, búa sắt lớn lên... nàng ta cười khanh khách chạy ra bên ngoài cửa chính quán ăn.
Trong miệng còn khẽ hát điệu hát dân gian.
Cả người nàng nhẹ nhàng nhịp bước, cầm búa sắt lớn lên thuần thục đập xuống, trong miệng còn không rõ đang lẩm bẩm tiết tấu gì.
"Là Vương Lạc Ly sao?"
"Vương Lạc Ly đi ra rồi, chúng ta có thể ra tay chứ?"
Một tên trưởng lão của Hắc Thiên tông bị đại trưởng lão sắp xếp ở bên trong tửu lâu đối diện.
Nhìn thấy Vương Lạc Ly, hắn cũng chuẩn bị ra tay.
"Lêu lêu lêu..."
Vương Lạc Ly giờ đã là cường giả Tinh Thần Tiên Cảnh, sao còn không cảm nhận được sự tồn tại của những người này chứ, nàng ta trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác, làm một cái mặt quỷ hướng về đám người Hắc Thiên tông.
Hiện giờ nàng đã là người của tiền bối rồi.
Có bản lĩnh thì thử ra tay với ta một lần xem?
"Hừ, ra tay."
Trưởng lão Hắc Thiên tông sao có thể chịu được sự tức giận thế này, tuy đại trưởng lão đã thông báo rằng trước khi tông chủ tới thì nhất định không thể ra tay trong phạm vi của quán cơm.
Nhưng ở giữa quán cơm và tửu lâu có một đường vạch trắng xem như là ranh giới.
Hiện giờ Vương Lạc Ly đang đứng ở trên địa bàn của tửu lâu.
Vừa hay có thể thừa cơ hội này bắt Vương Lạc Ly, đến lúc đó bọn hắn đã lập được công lớn.
"Vương Lạc Ly, ngươi nhất định phải chết".
Tên trưởng lão Hắc Thiên tông kia thúc giục chân nguyên toàn thân, song chưởng biến thành móng vuốt trực tiếp vô về phía Vương Lạc Ly.
"Ai nha, thật ngại quá, ta đứng ở bên quán cơm cơ."
Vương Lạc Ly cười nhạt một tiếng, hai chân thoải mái bước vượt qua đường vạch trắng.
"Ngươi!"
Trưởng lão Hắc Thiên tông tức giận đầy mặt, nhưng hắn nghe theo lời của đại trưởng lão, không dám vi phạm, dù sao bọn hắn cũng biết rõ rằng mấy người Nhật Nguyệt Tiên Cảnh này bọn hắn hoàn toàn không thể trêu vào.
"Đánh ta đi đồ ngu ngốc".
Ngay khi hắn phẫn nộ nghiêng đầu sang chỗ khác chuẩn bị rời đi, Vương Lạc Ly lại trực tiếp đập một chưởng vào lưng của hắn.
"Phụt".
Tên trưởng lão Hắc Thiên tông kia phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngươi!"
"Ngươi cái gì cơ? Đến bắt ta à?" Vương Lạc Ly cảm thấy chơi càng vui hơn, trực tiếp nhếch mông của mình rồi làm một cái mặt quỷ.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi..."
"Chúng ta đi".
Tên trưởng lão Hắc Thiên tông kia phẫn nộ nói, chỉ có thể mang theo một đám tu sĩ của Hắc Thiên tông lại quay vào trong tửu lâu.
"Một đám rác rưởi."
Vương Lạc Ly dựng ngón giữa lên hướng thẳng đến bọn hắn, khinh thường lắc đầu sau đó đi tới bậc thêm, cầm búa nhỏ lên.
Từng búa từng búa dọn dẹp phế liệu.
"Con mẹ nó, trưởng lão ngài có thể nuốt trôi cục tức này sao?"
Bên trong tửu lâu, một tên tu sĩ Hắc Thiên tông nhìn về phía trưởng lão nghi hoặc hỏi.
"Hừ, cứ chờ xem."
"Để nàng cứ phách lối đi, chờ mấy người tông chủ tới, ta muốn xem xem tiểu cô nương này còn có thể phách lối thế nào."
Tên trưởng lão Hắc Thiên tông kia lạnh giọng nói.
Chuyện trong quán ăn có cường giả Nhật Nguyệt Tiên Cảnh, đại trưởng lão đã báo lại cho tông chủ rồi.
Sáng sớm, trời tảng sáng.
Gà bên trong chuồng còn chưa gáy sáng.
Vương Cảnh Thiên đã quét dọn toàn bộ quán ăn vài chục lần, mặt đất xem ra còn sạch sẽ hơn cả mặt hắn.
Vương Lạc Ly cũng thu dọn lại bộ dụng cụ của mình, bậc thềm mới tinh cũng đã xây lại xong.
Đá cẩm thạch trên bậc thêm được nàng xây giống như là bạch ngọc nhũ thạch, tràn ngập khí thế.
"Hừ, nàng ta không nghỉ ngơi thì ta cũng không thể ngừng, ta lại đi rửa sạch hầm cầu một lần vậy".
"Vương Cảnh Thiên còn đang lau chùi, ta cũng không thể lười biếng, chỗ tì vết ấy còn có thể tu bổ lại một chút".
Hai người này.
Đều đang nhìn chăm chú đối phương.
Chỉ cần đối phương không nghỉ ngơi thì việc trong tay mình sẽ không ngừng làm.
Một người sợ bị đoạt mất cơ duyên, một người thì sợ bị tiền bối nói là lười biếng.
"Ai da, tiểu cô nương có tay nghề không tồi nhỉ, hôm qua mới sửa tường hôm nay lại xây bậc thêm".
"Chậc chậc chậc, bậc thang này được xây tốt thật."
Gia chủ của bốn đại gia tộc là mấy người Vương Diệp Lâm Sở tới rất sớm.
"Chào bốn vị tiền bối."
"A? Hôm nay sao lại không nhìn thấy Tiêu tiền bối?"
Biết rằng bốn người này chính là đại lão Nhật Nguyệt Tiên Cảnh, Vương Lạc Ly vội vàng cung kính chào hỏi. Nhưng hôm nay Tiêu Viêm Diệu cũng không tới, nàng cũng hơi nghi hoặc một chút.
"A".
"Lão Tiêu đang ở trong nhà chuẩn bị rồi, sau một canh giờ nữa sẽ đi một chuyến xa nhà, vì vậy nên không tới đây."
"Tuy nhiên trước đấy... cơm của ông chủ hắn lại không hề quên, nên chúng ta tiện thể đến lấy về cho hắn đây".
Gia chủ của Vương gia Vương Chiến cười nói.
"Tiền bối mời vào."
Vương Lạc Ly vội vàng nhường đường, làm ra một dấu tay xin mời.
Bốn người cùng đi vào trong quán ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận