Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1228: Ý chí của chủ thần (2)

Muốn chết mà!
Gã biết bản thân không thể che giấu được nữa, chỉ đành cắn răng căng da đầu lề mề bước ra.
Cho nên gã ở trên nóc nhà mặc áo choàng trắng đáp xuống muốn chậm bao nhiêu thì chậm bấy nhiêu.
Nhìn thấy lá bài tẩy kia cuối cùng cũng xuất hiện, Hứa Chư quỳ dưới đất cuối cùng cũng lộ ra hi vọng.
Chứng đạo đỉnh cao không hổ là chứng đạo đỉnh cao.
Càng không hổ là người sống hai kiếp.
Tư thế đáp xuống của Văn tiền bối thật sự là trích tiên tại thế.
Có gã ở đây.
Đảo Phong Nguyệt sẽ bình an vô sự.
Tự tin của ông ta tăng lên gấp trăm lần, thầm nghĩ mình cũng phải tạo thế giúp Văn tiền bối, cho nên ngẩng đầu quát lớn với người mặc áo choàng đen ngoài cửa: "Mặc kệ các ngươi là ai, có Văn tiền bối ở đây, không đến phiên các ngươi giương oai".
Nói xong.
Ông ta lại đời ánh mắt sùng bái nhìn về phía Văn Thành Ngọc.
Vừa khéo Văn Thành Ngọc cũng đã đáp xuống.
"Không hổ là cao thủ làm người hai kiếp, vẻ nhàn nhã thản nhiên này mới là cường giả chân chính nguyên sơ" Nhìn thấy Văn Thành Ngọc đáp xuống đất, Hứa Chư đã nghĩ như vậy.
Nhưng ngay sau đó.
Văn Thành Ngọc quỳ xuống đất.
"Mấy vị đại ca, đừng nghe cái tên ngốc này nói bậy, ta vốn không quen biết ông ta, ta chỉ đi ngang qua thôi."
Văn Thành Ngọc quỳ dưới đất, lộ ra nụ cười thành khẩn nói với người mặc áo choàng đen ở cửa.
Đồng thời trong lòng cũng ầm thầm thấy may mắn, có bài học lúc đầu ở Tam Sinh Môn ngay trước mắt, cho nên lần hợp tác này khi gã lập lời thề thiên đạo cũng có chút lưu ý.
Nếu gặp phải kẻ địch mà mình đánh không lại hoặc là đảo Phong Nguyệt giải tán, lời thể thiên đạo sẽ vô hiệu.
Dường như sợ người áo đen không tin, Văn Thành Ngọc giả vờ giả vịt dựng ngón tay lên: "Các vị đại ca, lương tâm trời đất, ta thật sự không quen bọn hắn".
Nói xong còn chân thành chớp đôi mắt thuần khiết.
Bên cạnh.
Hứa Chư trợn to mắt, trong đầu quanh quẩn lời nói của Văn Thành Ngọc, trong lúc lửa giận công tâm đã nôn máu tươi.
"Làm, làm sao có thể?
"Tại sao, tại sao lại trở nên như vậy?"
Trong thoáng chốc Hứa Chư như quả bóng xì hơi, đã già đi rất nhiều vào thời khắc này.
"Cút đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa".
Dưới lớp áo choàng đen truyền ra giọng nói khàn khàn, nhìn cũng chẳng thèm nhìn Văn Thành Ngọc lấy một cái, gần như không chút hứng thú gì với gã.
"Được, cút ngay, cút ngay."
Lời nói của người mặc áo choàng đen tuy không khách sáo, nhưng trong lòng Văn Thành Ngọc lại nổ hoa, gật đầu như gà mổ thóc. Cẩn thận dịch chuyển bước chân ra khỏi đại sảnh, lúc đến cánh cửa đi ngang qua mấy người mặc áo choàng đen, càng thêm căng thẳng lạy mấy cái, đến khi cuối cùng cũng đã rời khỏi Phong Nguyệt lâu, gã mới đạp chân bay lên không trung, co giò bỏ chạy.
Nhìn dáng vẻ chân như bôi dầu của Văn Thành Ngọc, Hứa Chư lại nôn thêm ngụm máu.
Ông ta hoàn toàn không ngờ Văn Thành Ngọc mà ông ta cho rằng là lá bài tẩy, vào thời khắc mấu chốt vậy mà thẳng thừng trở mặt, còn có dáng vẻ như thế nữa.
Nhưng ông ta cũng hiểu.
Sở dĩ Văn Thành Ngọc sợ hãi đến vậy là vì người mặc áo choàng đen trước mắt, còn khủng khiếp hơn vạn phần so với những gì ông ta tưởng tượng.
"Có thể nói cho ta biết, rốt cuộc chúng ta đã đắc tội gì với các ngươi không?"
Hứa Chư hoàn toàn không có tâm tư vùng vẫy, chỉ muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, với năng lực đảo Phong Nguyệt của ông ta sao lại có tư cách trêu chọc kẻ địch mạnh đến vậy.
"Chậc chậc..."
Dưới lớp áo choàng đen truyền ra giọng nói lạnh lẽo, khinh thường như thế.
"Bởi vì ngươi đã làm trái ý chí của chủ thần!
"Chủ thân?"
"Ha ha ha ha!"
Hứa Chư cười lớn như phát điên.
"Thần là sự tồn tại như thế nào, chỉ có trong truyền thuyết, thậm chí là sự tồn tại chưa chắc đã có."
"Bớt buông lời đe dọa đi!"
Ông ta oán hận nhìn chằm chằm người mặc áo choàng màu đen, rống lên: "Nếu thật sự là thân, ngươi khiến đảo Phong Nguyệt sụp đổ cho ta xem thử".
Người mặc áo choàng màu đen nhìn ông ta như nhìn kẻ ngốc.
Bàn tay khẽ điểm.
Ầm !
Cả đảo Phong Nguyệt truyền đến âm thanh chấn động đinh tai nhức óc.
Phong Nguyệt lâu ầm ầm sụp đổ, sau khi Phong Nguyệt lâu sụp đổ bèn nhìn thấy vết nứt bắt đầu lan rộng ra khắp đảo Phong Nguyệt như hẻm núi, bắt đầu chìm xuống với tốc độ cực nhanh.
Cùng lúc đó sóng thần cao ngất trời xuất hiện từ bốn phương tám hướng như đỉnh núi Thái Sơn đè xuống.
Như một con cự thú thông thiên từ dưới đất chui lên, muốn nuốt chững toàn bộ đảo Phong Nguyệt.
Đảo Phong Nguyệt nát thành mảnh vụn.
"Cái gì?
Hứa Chư thấy vậy, trợn mắt oán giận.
Mà cao tầng của Phong Nguyệt tông, ai nấy đều như kiến bò trên chảo nóng, chạy tán loạn khắp nơi không biết làm thế nào cho phải, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
"Là thần, thật sự là thần!"
Nhóm người hét lên thảm thiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận