Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 510: Tổ chức thần bí (1)

"Đây là đá kiểm trắc thiên phú, đưa tay để lên, nếu không có phản ứng thì ngươi không có thiên phú tu luyện, nếu phát sáng thì ngươi có thiên phú tu luyện, mà quang mang càng đậm thì đại biểu thiên phú càng mạnh".
Hắn giới thiệu một lần cho Dịch Phong theo trình tự.
"Hiểu rồi."
Dịch Phong đi đến bên cạnh Thiên Phú Thạch, hơi giơ tay lên.
Theo sau, nhẹ nhàng buông xuống.
"Cạch!"
Ngay lúc bàn tay hắn phủ xuống, Thiên Phú Thạch đột nhiên nứt ra.
Má!
Thấy thế, Dịch Phong trực tiếp chửi mẹ.
Loại tình huống này, hắn không phải phát sinh lần đầu tiên, không nghĩ tới Thiên Phú Thạch này lại bị vỡ.
Về phần quang mang, đến cái lông cũng không có.
"Hả?"
Nam tử gầy nhỏ thấy thế khẽ chau mày, rù rì nói: "Cái Thiên Phú Thạch này thế nào lại không bền như vậy, nhanh như thế đã nát rồi?"
Hắn thu hồi mảnh vụn, lần nữa đặt một khối Thiên Phú Thạch lên.
Còn chuyện Dịch Phong kiểm trắc khiến Thiên Phú Thạch nứt ra, hắn không có hoài nghi chút nào.
Dù sao Thiên Phú Thạch đều có tuổi thọ sử dụng, loại chuyện nứt ra này cũng thường xảy ra, chỉ là tuổi thọ của khối Thiên Phú Thạch này ngắn hơn một ít mà thôi, mà Dịch Phong cũng chỉ là trùng hợp đụng vào mà thôi.
"Vậy ta thì sao..."
Dịch Phong nhịn không được hỏi.
"Tiểu tử, thôi đi, làm một phàm nhân cũng rất tốt".
Bởi vì Dịch Phong mang đến cho hắn lợi ích duy nhất, cho nên thái độ của nam tử đối với Dịch Phong cũng hơi tốt một ít, hắn nhẹ giọng an ủi.
Bỗng nhiên.
Một cái túi tiền rơi vào bên cạnh chân của hắn.
Nam tử gầy nhỏ lập tức trừng Dịch Phong một chút, dùng giọng điệu chém đỉnh chặt sắt dạy dỗ: "Chết là chết, ngươi đừng có dùng bài này nữa, ta không có khả năng đáp ứng ngươi".
Nhưng mà.
Thanh âm của hắn vừa dứt, lại một cái túi tiền rơi xuống bên cạnh chân của hắn.
"Ngươi..."
"Nói không có khả năng thì là không có khả năng, vạn nhất bị phát hiện, ta với ngươi đều gánh không nổi!"
Hắn trầm giọng nói.
Không cho phép thương lượng chút nào.
Nhưng dứt lời, lại có thêm mười cái túi tiền rơi xuống bên cạnh chân của hắn.
Thấy thế, nam tử gầy nhỏ bỗng nhiên cười ha ha một tiếng, ôm chầm lấy Dịch Phong.
"Tiểu tử a, vừa rồi ngươi mới đi vào ta đã cảm thấy ngươi có hi vọng, là một nhân tài, quả nhiên không ngoài dự liệu của ta a!"
Hắn vui mừng vỗ vỗ bả vai của Dịch Phong.
"Chúc mừng ngươi, lúc nãy trước khi Thiên Phú Thạch nứt ra, ta dường như nhìn thấy một chút ánh sáng, miễn cưỡng qua vòng!"
"Má nó!"
Mặc dù thông qua kiểm trắc, nhưng Dịch Phong vẫn chửi mẹ.
Hắn thực tế không nghĩ ra tại sao mình mỗi lần kiểm trắc thiên phú, Thiên Phú Thạch đều sẽ nứt ra.
Hắn cũng không phải không có nghĩ qua, có phải thiên phú của mình quá mức cường đại, cho nên Thiên Phú Thạch không chịu nổi hay không?
Nhưng hắn cũng mua một ít công pháp cấp thấp lưu truyền trên thị trường để thử qua, nhưng lông gà cũng tu luyện không ra một cái.
Đến tận đây, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, chính mình thật là không có thiên phú tu luyện.
Dịch Phong đi qua vòng Kiểm Trắc, đi đến khu vực chờ được chọn.
"Lại một con cá chép vượt long môn."
"Thèm muối a, người này làm sao lại không phải ta đây."
Giống như lúc trước, vô số người ở bốn phía quảng trường, nhìn Dịch Phong bằng ánh mắt hâm mộ và kính sợ, còn có thiếu nữ ăn mặc hở hang nháy mắt với Dịch Phong.
"Loại cảm giác này thật hưởng thụ nha!"
"Đây mới là bộ dáng nam nhân nên có nha!"
Dịch Phong tắm trong loại ánh mắt sùng bái này, khiến cho nỗi phiền khi vừa mới kiểm trắc vừa rồi cũng tiêu tán không ít.
Nhịn không được hé mắt, lộ ra một bộ dáng hăng hái.
Có lẽ hắn ở thành Bình Giang cũng có thể được vô số người kính trọng, nhưng đó là hắn đối nhân xử thế chu đáo vô số năm qua mà đổi lấy, hơn nữa phần lớn đều là một nhóm lão thái bà, lão già, sao có thể so với bây giờ, đi ra phát liền được nhiều người reo hò như vậy.
"Tu luyện giả, thật tốt".
"Ta nhất định phải trở thành tu luyện giả!"
Dịch Phong nắm thật chặt nắm tay, gia nhập vào trong hàng ngũ chờ chọn người.
Cho dù nhiều người xếp hàng kiểm trắc như vậy, nhưng mà thông qua kiểm trắc vào vòng chờ chọn người cũng không có bao nhiêu người, tăng thêm Dịch Phong vào bên trong cũng chỉ có hơn ba mươi.
Lúc này.
Bắc Hải Dạ gia.
Một trong những đại gia tộc ở Bắc Hải, bên trong cao thủ nhiều như mây, trong nhà lẽ ra nên tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Nhưng thời khắc này Dạ gia lại bao phủ một tầng tử khí, phủ đệ to lớn tràn ngập rách nát, khắp nơi đều vắng vẻ, cơ hồ không nhìn thấy một người.
Chỉ có trong diễn võ trường ở Dạ gia, một nhóm người cuối cùng tụ tập ở đó.
Cầm đầu Dạ gia là gia chủ Dạ Năng.
Hai tay của hắn cầm kiếm, mũi kiếm cắm ở mặt đất, hắn cũng chỉ ở độ tuổi trung niên nhưng tóc đã bạc trắng, hai lọn tóc mai trắng rủ xuống hai bên, trong ánh mắt cũng tràn ngập tơ máu.
"Các ngươi nếu là còn có người muốn rời đi, có thể to gan mà rời đi, ta Dạ Năng tuyệt không trách cứ."
Lúc này, hắn mở miệng nói.
"Dạ gia còn, chúng ta còn."
"Dạ gia vong, chúng ta đều vong!"
Mà mọi người phía sau hắn, truyền ra âm thanh chỉnh tề, không ai lùi bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận