Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 377: Di tích của tiên nhân (1)

"Thanh kiếm này, hình như chính là thanh kiếm của nữ nhân mà ngày trước ta giết đó."
"Xem ra người này có liên quan đến người nữ nhân đó, vậy thì càng không thể giữ lại rồi".
Sau khi đáp xuống đất, hắn phóng thích sát ý nhìn chằm chằm vào Dịch Phong.
Thân hình vừa động.
Ra tay đều là chiêu chết người, không giữ lại một chút nào, ngay lập tức đã tiếp cận Dịch Phong.
Nhưng vào đúng lúc này.
Hắn kinh ngạc phát hiện, quy luật trời đất của không gian xung quanh dường như đã xảy ra thay đổi gì đó.
Vốn dĩ hắn đang ở trạng thái hình người, biến hoá nhanh chóng, liền biến thành trạng thái ban đầu.
"Chuyện gì thế này?"
Trong lòng hắn cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng mà lúc này hắn đang lộ ra thế tấn công cũng không lo được nhiều như thế, dù gì cũng đã như cung đã căng dây rồi.
Hơn nữa biến thành trạng thái ban đầu, cũng không hề ảnh hưởng đến sức chiến đấu của hắn.
Bởi vì đối với bất cứ yêu thú nào mà nói, trạng thái ban đầu ngược lại là trạng thái mạnh nhất.
Cảm nhận được mặt đất đằng sau nhoáng qua một cái, Dịch Phong mới muộn màng nhận ra mà hồi phục lại tinh thần, có một con vật khổng lồ tấn công về hướng hắn.
"Một con trâu thật lớn đấy".
Dịch Phong kinh ngạc.
Kinh ngạc đồng thời con mắt cũng phát sáng cả lên.
Đang lo tìm chút đồ ăn bồi bổ đồ đệ của hắn đây, không ngờ là nhanh như vậy đã dâng đến tận cửa rồi.
Vậy thì đành vui lòng nhận thôi.
Dịch Phong cong khoé môi lên, đối mặt với con trâu đang xông tới, giơ kiếm lên không lùi mà tiến tới.
"Không ngờ lại chỉ là một tên phàm nhân!"
"Đúng thật là không biết tốt xấu là gì".
Cảm nhận được khí tức trên người của Dịch Phong và tư thế giơ kiếm lên này, hắn ngay lập tức phán đoán ra ngay Dịch Phong không phải là cao thủ gì.
Điều này khiến cho hắn cực kỳ khinh thường.
Nhưng sự xem thường vừa mới xuất hiện, toàn bộ thân hình to lớn của hắn đều ngơ ngác tại chỗ.
Sau đó ầm ầm ngã trên mặt đất, trợn mắt nhìn về cặp mắt to tròn kia, trong ánh mắt tràn đầy sự mãnh liệt không thể tin được.
Tên người phàm này, có chuyện gì vậy?
Sao có thể như vậy được?
Một kiếm bình thường không có gì lạ đó, sao lại trực tiếp phá vỡ phòng ngự của hắn được?
"Hây, mặc dù ta không biết tu luyện là gì hết, nhưng giết một con trâu như ngươi thì cũng chẳng có vấn đề gì" Nhìn thấy sức mạnh của một kiếm của mình, Dịch Phong giơ kiếm lên, tỏ vẻ khoe khoang nói.
Câu nói này.
Trực tiếp làm cho thân hình to lớn nằm trên mặt đất sặc một ngụm máu.
Cùng với sự sống trên người dần dần mất đi, một chút ý thức cuối cùng của hắn cũng tan biến rồi.
Hay là làm chút thịt trâu tươi ăn đi?
Nghĩ đến đây, Dịch Phong nói làm là làm, nhưng mà lại gần ngửi, lại phát hiện con trâu nay mùi kỳ lạ, điều này khiến cho Dịch Phong mặt đầy ghét bỏ lắc đầu.
"Thôi vậy, lấy tỉnh hoa của nó vậy!"
Một kiếm, chém xuống đại bảo bối của con trâu này, sau đó dùng lá cây bọc lại.
Sau đó áng chừng.
Mẹ nó, lớn thật.
Đủ để hai sư đồ hắn tẩm bổ một bữa rồi.
Sau khi lau sạch sẽ máu tươi trên kiếm, kẻ may mắn như hắn lại nhanh chóng tìm được tất cả những thảo dược cần thiết, sau đó quay trở về trong sơn động.
Trong hang động.
Nữ tử đồ trắng ngồi thiền trên đất, nhắm mắt dưỡng thần, trông cực kỳ đẹp.
Cảm nhận được Dịch Phong đã trở về, nàng mở đôi mắt xinh đẹp ra.
Nhưng mà vẻ mặt nàng không tự nhiên lắm, chắc chắn nghĩ tới chuyện trước đó, cũng có chút khó xử.
"Ờm, ta lấy thảo dược về rồi đây, để ta đắp giúp ngươi!"
Dịch Phong vừa dùng tay giã thảo dược vừa nói.
Nữ tử mở miệng, vốn định từ chối bảo để mình tự làm, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không nói ra.
Không biết là vì sao nàng lại hơi sợ Dịch Phong sẽ quát mắng nàng.
Sau khi giúp nữ tử đồ trắng đắp xong thảo dược, Dịch Phong nhóm một đống lửa, đồng thời lấy ra một con thỏ rừng chuẩn bị quay.
"Ngươi... ?"
Nữ tử đồ trắng mở to mắt hỏi.
"Người là sắt cơm là thép, dù sao cũng phải ăn gì đó đúng không?" Dịch Phong nói.
"Ta thấy hay là thôi đi" Nữ tử đồ trắng nhẹ nhàng nhắc nhở: "Mùi sẽ thu hút rất nhiều thứ đến, thậm chí còn kéo yêu thú đến ấy chứ."
"Thật hay giả vậy?"
Dịch Phong hoảng hốt hỏi.
Nữ tử đồ trắng nghiêm túc gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng, Dịch Phong bỗng phấn chấn cả lên, may mà cả chặng được này hắn nếm hết mấy món hoang dã rồi, nghĩ lại thì đúng là vận may là tốt thật đấy.
May mà hắn cũng đã mua không ít đặc sản địa phương ở Ninh Sa, nếu như không thể nướng thịt, chỉ có thể dùng những thứ này để làm no bụng rồi.
"Đúng rồi, còn chưa hỏi tên ngươi là gì?" Dịch Phong hỏi.
"Vân Yêu Yêu."
Nữ tử đồ trắng đáp.
"Ừ, Vân Yêu Yêu cô nương" Dịch Phong gật đầu, sau đó lại hỏi:
"Đúng rồi, rốt cuộc kẻ nào đã đánh khiến ngươi bị thương tới mức này vậy?"
"Ngưu Ma Lục Mệnh cấp Đế!" Vân Yêu Yêu nghiêm túc nói.
"Lục Mệnh cấp Đế?"
Nghe thấy cái tên này là đã thấy rất lợi hại rồi, Dịch Phong nhịn không được mà hỏi: "Cái này có lẽ là còn lợi hại hơn Võ Linh rất nhiều đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận