Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1556: Chứng Đạo Cảnh mạnh mẽ (2)

Đột nhiên cảnh tượng im lặng, đến tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng!
Không người nào ngờ được, Thương Sơn Thất Ưng trong truyền thuyết, thế mà lại bị công tử trẻ tuổi này tiện tay đánh một chưởng, đến bóng người cũng không nhìn thấy.
Tu vi này…
Thật sự quá khủng bố rồi!
Nhìn một đám người dáng vẻ mắt to trừng mắt nhỏ, rõ ràng cũng là người chưa từng nhìn thấy việc đời, đoán chừng chỉ là tu sĩ bình thường.
Dịch Phong mỉm cười trấn an.
“Không sao rồi, tiếp tục đi thôi.”
Nhóm hộ vệ miễn cưỡng lấy lại tinh thần, lần lượt hành lễ, nói xin lỗi rồi lại nói cảm ơn, một trận kinh sợ!
“Dịch, Dịch tiền bối!”
“Dịch tiền bối thứ tội, tại hạ có mắt không tròng, nếu như có mạo phạm, mong rằng tiền bối rộng lòng tha thứ!”
“Đa tạ tiền bối tương trợ, chúng ta suốt đời khó quên!”
Tiểu thư xinh đẹp cũng nhanh chóng xuống xe, đến gần nhanh chóng thi lễ.
“Đa tạ tiền bối giúp đỡ!”
Một hồi nhiệt tình hành lễ, khiến cho Dịch Phong có chút lúng túng.
Bất đắc dĩ vò đầu, thuận miệng trấn an.
“Không sao, các ngươi không cần như thế.”
“Vẫn là đứng gọi tiền bối, quá khách khí rồi, chúng ta bèo nước gặp nhau, cũng là duyên phận, không cần khách sáo như thế.”
Nghe lời nói, trong mắt tiểu thư lộ ra vẻ sùng kính.
Lời nói này bình dị gần gũi, không có một chút kiêu ngạo nào, dường như khác một trời một vực với phong độ lúc trước, đúng là cao nhân bất lộ tướng.
Lại lần nữa hành lễ, nàng cũng đã khó nén được kính sợ.
“Đa tạ, Dịch công tử giúp đỡ.”
“Tiểu nữ tên là Tống Vũ Đình, cả gan hỏi một chút, không biết công tử là loại cảnh giới nào, lần này đi Nguyệt Thần Các có việc gì gấp? Nếu như không vội, không ngại đi cùng chúng ta trở về để hàn xá chuẩn bị một chút rượu nhạt, để đáp tạ ân tình của công tử.”
Mấy câu nói cực kỳ coi trọng, cũng hấp dẫn ánh mắt chú ý của tất cả hộ vệ.
Dưới ánh nhìn chăm chú kính sợ.
Dịch Phong thuận miệng nói qua loa, cũng không quá khách khí.
“Ta đi Nguyệt Thần Các có chút việc, về phần tu vi của ta, cũng chỉ mạnh hơn một chút so với mấy người kia, ăn cơm cũng không phải không được, chỉ là các ngươi đừng khách khí như thế nữa.”
Dịch Phong vừa mới đến Lam Tinh, không quen biết hoàn cảnh, nhất định phải tìm hiểu một chút, để tránh lại nháo ra mấy hạng người vớ vẩn, cộng thêm đã lâu rồi không ăn một bữa cơm tử tế, đương nhiên sẽ không từ chối.
Nhưng lời này, Tống Vũ Đình nghe vào trong tai lại có chút ý vị không đồng ý lắm.
Có thể đi Nguyệt Thần Các làm việc, nhất định tu vi không tầm thường.
Chỉ mạnh hơn Thương Sơn Thất Ưng một chút?
Mạnh hơn Chứng Đạo Cảnh, nhưng lại không nhiều, vậy thì có lẽ là tu vi Bán Thánh.
Trong nháy mắt hiểu rõ tất cả, ánh sáng trong mắt Tống Vũ Đình vẫn không thay đổi, trên mặt vẫn duy trì ý cười ôn nhu như trước.
“Thì ra là thế.”
“Nếu như Dịch công tử đã đồng ý, vậy thì cùng đi hàn xá, sau khi đáp tạ, ngài đi về phía Nguyệt Thần Các cũng không muộn.”
Dịch Phong vui vẻ gật đầu.
Đội kỵ mã lại xuất phát lần nữa, rõ ràng thái độ của đám hộ vệ thân thiện hơn không ít, thậm chí hắn còn được mời ngồi chung xe ngựa, một đường nói chuyện đi về phía trước, trên đường đi còn có bánh ngọt trà xanh, khiến cho tâm tình con người vui vẻ.
Không đến một ngày.
Đội xe đi vào một trang viên to lớn, dừng bước trước một cửa phủ khí phái.
Dịch Phong được thịnh tình mời đến, đi vào đại viện.
Bởi vì được đích thân Tống tiểu thư mời đến, lại kể qua chuyện dọc đường, chủ nhân Tống Đức Tài cảm kích, phất tay chuẩn bị tiệc rượu, ăn uống linh đình, không ngừng vui cười.
Một hồi ăn uống rượu thịt trò chuyện, Dịch Phong cũng dần dần hiểu rõ hoàn cảnh.
Nơi này tên là Tống gia trang, giống như tên gọi đây chính là nơi ở của các đời nhà Tống Đức Tài, nghe rất bình thường, nhưng lại đời đời xuất hiện tầng lớn tu sĩ, cho dù là Vân Tinh, tông môn bình thường cũng khó có được loại thành tựu này.
Tuy ở trong mắt Dịch Phong đều là cặn bã, nhưng hoàn toàn đúng là so với tình hình bình thường ở Vân Tinh đã mạnh hơn không ít. Chỉ một trang viên nhỏ ở dọc đường đã mạnh như thế, về phần Nguyệt Thần Các người người kính sợ, nhất định là cao thủ nhiều như mây.
Nghe được đủ loại giới thiệu, trong mắt Dịch Phong tràn ngập vẻ chờ mong.
Lúc hắn nâng chén uống rượu, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh hét to!
“Láo xược!”
“Tống Đức Tài ở đâu?!”
Tức giận xen lẫn uy thế phi phàm, cuồng phong trong viện gào thét!
Rất rõ ràng, so với đám cướp lúc trước mạnh hơn không ít.
Dịch Phong nghe tiếng sững sờ, đánh nhỏ rồi muốn đánh già, đâm vào hang ổ cướp rồi hả?
Dịch Phong tưởng rằng là đám cướp đến trả thù, chuẩn bị đứng dậy xem xét.
Còn chưa đợi hắn nhích người, đột nhiên hai cha con sắc mặt đại biến.
“Dịch công tử, không được hành động thiếu suy nghĩ, việc này không liên quan gì đến ngươi, chúng ta không thể liên lụy ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận