Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 2127: Vân Tinh hiu quạnh (1)

Ngữ khí có chút biến hóa, khiến cho thủy triều tràn lan lũ lụt ầm ầm, không biết có bao nhiêu sinh linh trên thế gian gặp nạn, vô lực yếu đuối giống như gặp phải thiên tai.
Tiếng nói rền vang truyền khắp các nơi của Vân Tinh, thần thức của mấy đại hư ảnh đáng sợ kia không dao động một chút nào, lạnh lùng quan sát đất trời mênh mông, phảng phất như trải qua vô số cực khổ, căn bản không đặt sống chết bình thường ở trong mắt.
Người dẫn đầu chắp tay thở dài, nhìn về mấy đạo thân ảnh còn lại lên tiếng trấn an.
“Các vị, bình tĩnh chớ vội.”
“Mặc dù Vân Tinh suy tàn, nhưng chúng ta lần lượt thức tỉnh, thì sẽ còn có hội ngăn cơn sóng dữ, chỉ cần tùy tiện có một vị đi đến thế gian, thay đổi hiện trạng yếu đuối này chính là dễ như trở bàn tay, đây cũng là chuyện may mắn của Vân Tinh.”
“Lời này vừa nói ra, mấy hư ảnh còn lại lần lượt gật đầu.
“Không sai. E rằng chỉ có chúng ta xuất thủ, mới có thể tái hiện lại sự huy hoàng của Vân Tinh.”
“Ai có thể ngờ được tất cả hậu bối đều là tầm thường, cũng chỉ có như thế mà thôi!”
“Nếu như chúng ta không gấp gáp xuất thủ, tương lai Vân Tinh khó lường, cũng may chúng ta lần lượt thức tỉnh, kịp thời phát hiện hiện trạng thảm thương của Vân Tinh, chỉ mong mất bò mới lo làm chuồng sẽ không quá muộn.”
“Mặc dù lời nói thì như thế, chúng ta còn chưa hoàn toàn khôi phục tu vi, mạo muội đi thế gian, sợ rằng hao tổn sẽ không nhỏ.”
Truyền âm đến nơi này, hư ảnh đã rơi vào yên lặng ngắn ngủi.
Vì đại cục của Vân Tinh cũng được, tái hiện lại huy hoàng đã từng có cũng được, đều phải trả giá bằng hành động thực tế nhất định, nếu như có chỗ va chạm với lợi ích của bản thân mình, rất ít có người tình nguyện lập tức đứng ra.
Trải qua vô số năm tháng khó khăn, những hư ảnh này đã nhìn thấu vinh nhục của thế gian, khôn khéo hơn nhiều so với bất luận sự tồn tại nào, cũng càng thêm trân quý tuổi thọ và tu vi của chính mình.
Đúng như thế gian có câu tục ngữ nói: Nhân lão có tam bảo, tham tài sợ chết ít ngủ.
Lời nói tuy thô tục nhưng chính là đạo lý này.
Cảnh tượng có chút giằng co.
Rất nhiều hư ảnh có khí tức đáng sợ đều hội tụ ánh mắt, yên lặng chờ người đứng đầu lên tiếng.
Sự thật cũng không để cho một đám lão quái thất vọng.
Chưa đến mấy giây, hư ảnh đứng đầu đã trầm ngâm lên tiếng, vẫn là người giống hệt năm đó cơ trí quả quyết không ai so được.
“Các vị nói có lý.”
“Vân Tinh càng ngày càng yếu ớt, không thể dung túng cho những hậu bối vô năng này tùy ý làm bậy thêm nữa. Mặc dù chúng ta đã thức tỉnh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực, đích thân xuất thế cũng không phải hành động sáng suốt.”
“Bản tọa đề nghị, do mọi người đề nghị cường giả thích hợp ra mặt, về tình về lý, những đạo hữu kia thức tỉnh sớm hơn, thích hợp chủ trì đại cục Vân Tinh hơn chúng ta.”
Tiếng nói âm trầm vang vọng, lập tức giành được sự tán thành của tất cả mọi người có mặt.
“Lời này có lý!”
“Căn cứ vào hiểu biết của bản tọa, An Thế Tuyết đã sớm thức tỉnh, năm đó hắn ta có thể nói là yêu nghiệt, dựa vào kiếm đạo vô địch quét ngang các tinh, đứng ở trước mặt hắn ta, kinh tài tuyệt diễm thiên kiêu mỗi tinh đều sẽ ảm đạm phai mờ, nếu như vị này có thể đồng ý ra mặt, cho dù chỉ có ba phần tu vi, vẫn nhu trước có thể vô địch đương thế.”
“Không sai, nếu như An Kiếm Tôn tình nguyện xuất thế, khống chế Vân Tinh sẽ không cần tốn nhiều sức!”
“Ngoại trừ An Kiếm Tốn, đao bá Liễu Tam Sinh cũng đã thức tỉnh, mặc dù tu vi của hắn ta kém hơn một chút, nhưng cũng để để quét ngang Vân Tinh hiện tại, huống hồ bản tọa với hắn ta còn là giao tình Viễn Cổ, nếu như lên tiếng mời, chắc chắn có thể khiến cho hắn ta xuất thế!”
“Còn có Thiên Diễn Tử đạo hữu, một tay Đại Luận mệnh Viễn Thuật của hắn ta cao thâm khó lường, trong nháy mắt, có thể nghiền nát được đám hậu bối Vân Tinh vô dụng này!”
“Đúng thế…”
Âm thanh bá khí không ngừng vang vọng rất nhiều hư ảnh phơi phới giống như là có cuộc sống mới, trong giọng nói khó nén được kiêu ngạo đã từng có, tràn ngập tự tin đối với việc lại lần nữa khống chế Vân Tinh.
Nhưng mà.
Từ đầu đến cuối hư ảnh đứng đầu đều không đồng ý bấy luận đề nghị gì, chỉ yên lặng đứng chờ mọi người lên tiếng xong.
Loại trạng thái hừ hững tự nhiên kia, trải qua mấy kỷ nguyên đều không có một chút thay đổi nào, phảng phất như tất cả mọi chuyện ông ta đều nắm rõ trong lòng ban tay, khiến cho người khác không kìm được tín phục và ngưỡng vọng.
Các hư ảnh dần dần hư lại lời nói, yên lặng chờ người này dạy bảo chỉ dẫn.
Lúc này người dẫn đầu mới vuốt râu lên tiếng, trong giọng nói lộ ra một cỗ khí thế của người ở vị trí cao trời sinh.
“Đề nghị của các vị, đều là người rất tốt để chọn.”
“Có điều, bản tọa cũng có một đề nghị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận